Về…

 

Về khi con nắng đã tàn
Khi chiều sương đã trễ tràng buông lơi
Ngàn mây vương vãi bên trời
Tràn giăng bóng tối trên đời hanh hao

Về nghe gió hát đồng dao
Nghe mưa vỗ khúc chênh chao phận người
Về mong tìm lại tiếng cười
Ẩn trong tiếng khóc vợi vời đêm thâu

Khóc tình yêu chẳng đủ sâu
Chỉ hời hợt những gam màu nhợt phai
Vẽ tô tô vẽ sơ sài
Nên loáng thoáng chút hình hài phai phôi

Khóc lời ngoa ngụy bờ môi
Tình như nước chảy mây trôi vội vàng
Bao năm bến hẹn lỡ làng
Bao lần lữa để dở dang một đời

Khóc lời sám hối nửa vời
Vẫn lòng vương víu một trời đa đoan
Vòng vòng trong cõi man hoang
Quanh quanh trong lũng sầu mang tội đời

Về khi chiều đã tàn rơi
Vẫn tin bếp vẫn còn khơi lửa ngàn
Về khi đời đã nhuốm vàng
Vẫn tin chưa phải muộn màng là bao…

Kiếp người vời vợi khuyết hao
Vẫn tin vời vợi Trời cao rộng tình
Con về lặng giữa đêm trinh
Trông Trời mở lại bình minh cuộc đời

Cao Gia An, S.J. – Torricella in Sabina 21.09.2012

Leave a comment