Anh và Người

”Tôi đã làm gì cho Ðức Kitô?
Tôi đang làm gì cho Ðức Kitô?
Và tôi phải làm gì cho Ðức Kitô?”<
(Thánh I-nha-xi-ô Lo-yo-la – Linh Thao số 53)

Vẫn nghe Anh đã trọn
Thiên chức cao vợi vời
Vẫn nghe ngày thánh hiến
Anh nên một với Người

Vẫn nghe Anh nên một
Giê-su khác cho đời
Người còn là gương mẫu
Tuyệt vời không, Anh ơi?

Này Anh, ngẩng mặt lên
Đồi chiều loang máu đỏ
Này Anh, là Người đó
Mời trí gẫm lòng suy…

Người trụi trần loang lỗ
Anh gấm lụa xiêm y?
Người gục đầu nhuốc hổ
Anh ngẩng mặt vinh quy?

Người dang tay rộng mở
Anh đóng cổng xây rào?
Người nói lời tha thứ
Anh ràng buộc hoài sao?

Người còng lưng gánh tội
Anh thẳng thớm phương phi?
Người nhọc nhằn hấp hối
Anh bệ vệ oai nghi?

Con tim người trời bể
Cho đến cạn đến cùng,
Con tim anh có thế
Có cùng nhịp đập chung?

Ngẩng mặt lên, Anh ạ
Thấy Người đẹp làm sao
Thấy đường tình Thập Giá
Là đường về trời cao

Mỗi ngày dâng hiến lễ
Dưới bóng Thập Tự hồng
Anh với Người là một
Lễ mới đẹp mặn nồng

Cao Gia An, S.J.
Lille, France – Mùa Chay 2016

Advertisement

Rửa Tay

Hắn lấy nước rửa tay trước đám đông mà nói:
“Ta vô can trong vụ đổ máu người này.
Mặc các người liệu lấy!”

(Mt 27, 24)

 

Hắn rửa tay nhưng không hề gác kiếm
Đời còn dài, còn đấu đá đua tranh
Còn muốn tiến lên hắn còn phải giật giành
Cho cùng đích cuộc đời là vinh hoa phú quý

Và cái hắn cần là những con chốt thí
Như những con mồi câu nhử đám đông
Người ta càng hăng, càng ghanh ghét chất chồng
Càng dễ cho hắn giật dây lèo lái

Đời mà, đã có qua thì phải có lại
Người ta dùng hắn, để hợp pháp hoá điều họ muốn đó thôi
Thì hắn dùng người ta, để củng cố cái chỗ ngồi.
Khốn cho kẻ nào mở miệng nhân danh công lý!

Nhờ rửa tay, hắn được một lần toại ý
Để mãi mãi chìm dưới đáy tội nhơ.
Đôi khi chỉ một lần ngoảnh mặt làm ngơ
Đã là tội ác muôn đời không gột sạch

Hắn rửa tay, để nói mình chẳng có gì đáng trách
Có bá quan thiên hạ chứng minh
Rửa được tay, nhưng có rửa được lòng mình?
Dối được người, nhưng làm sao dối trời dối đất?

Có thể có chuyện kẻ có quyền bưng tai bịt mắt
Để tiếp tục con đường ăn trốc ngồi trên
Người thấp cổ miệng hèn thì khuất tất oan khiên
Đành gánh chịu bao tội tình nhơ nhuốc

Nhưng sự dữ chiến thắng chưa bao giờ là chung cuộc
Và Thập Giá không là tiếng nói sau cùng
Sẽ có câu trả lời cho những kẻ tín trung
Dám theo Người đi trọn chặng đường đời Thương Khó

Cao Gia An, S.J
Lille, France – Mùa Chay 2016

Dòng Sông và Nhiệm Khúc Tình Yêu

Viết tặng những ai còn có niềm tin
vào một tình yêu không chiếm hữu

Hắn đã từng không tin rằng mình được yêu.

Hắn từng nghĩ rằng trong tình yêu ít nhiều phải có một mức độ sở hữu nào đó, một hình thức thuộc về nhau nào đó.

Đời hắn là một dòng sông. Hắn không thuộc về một nơi nào cả, không sở hữu một ai và cũng không thuộc về sở hữu của một ai cả. Ai có thể sở hữu một dòng sông dài như vô tận chứ!

Dòng sông là một vệt chảy dài xuyên suốt và liên tục. Trong vệt chảy ấy, có thể nói rằng bất cứ nơi nào cũng là sông, mà cũng có thể nói rằng bất cứ một nơi riêng biệt tách rời nào cũng đều không phải là sông. Thử chặn lại một khúc sông và giữ làm riêng cho mình, cái mà bạn sở hữu chỉ có thể là một thứ ao tù vũng đọng. Sông sẽ không còn là sông nếu ngừng chảy để thuộc trọn về một nơi nào đó. Hắn sẽ không còn là hắn nếu không tiếp tục ra đi, để thuộc riêng về một ai đó.

Thế gian yêu mến những gì thuộc về mình. Còn anh em, anh em không thuộc về thế gian, nên thế gian ghét anh em”(Ga 15, 19). Hắn không xa lạ với cảm giác bị người ta ghét, cũng không quá xa lạ với cảm giác bị người ta nhìn như một kẻ lập dị đi ngược dòng đời. Hắn biết mình thuộc về đâu.

Thế nhưng trong lòng hắn đã từng có nhiều khoảng không thống nhất. Là con người, ai cũng được sinh ra để yêu, để được yêu. Nhưng sao tình yêu trong hắn còn nhiều khoảng ngập ngừng đến thế! Chẳng phải tình yêu vốn là một dòng chảy tự nhiên và đẹp đẽ sao?

***

Tận thâm sâu hồn mình, hắn cũng đã từng không tin rằng mình đáng được yêu.

Hồi nhỏ, dường như ai cũng đã từng một lần được dỗ dành thế này: “Ừ… ngoan ngoan đi nào mẹ thương!” Muốn hay không muốn, người ta đã hình thành nơi lòng mình một xác tín mơ hồ, rằng phải ngoan phải giỏi thì mới đáng được thương. Rồi như cách của một đứa bé con, để chứng minh mình đáng được thương, những con người đã lớn vẫn cứ luôn tìm cách tỏ ra rằng mình ngoan ngoan giỏi giỏi.

Hắn không ngoan và càng không giỏi, bởi hắn là một dòng sông. Nhìn lại cái ngọn nguồn bần hàn của mình, hắn thấy mình chẳng có gì đáng để tự hào, đáng để tự tin, đáng để đón nhận những tình yêu quá lớn. Nhìn lại hiện tại giữa chừng dang dở của mình, hắn thấy mình chẳng là cái gì để đáng được yêu. Những lời yêu chảy qua đời hắn, hắn e dè đón nhận với một chút nghi ngờ và không chắc chắn. Nhiều ánh mắt đọng lại trên cuộc đời hắn, nhưng hắn vẫn thường tự nhủ mình: những ánh mắt dọc đường thì có khác nào hoa trôi trên sóng, nước chảy qua cầu. Hắn buông lơi hời hợt để tất cả vuột trôi qua. Hắn dửng dưng như một tảng đá trơ lì miễn nhiễm. Có điều gì không ổn nơi con tim của hắn chăng?

Đúng là hắn vô tình như một dòng sông, nếu có thể nói dòng sông vô tình. Mà có lẽ vậy! Trên đời này có điều gì bội bạc và vô tình như dòng sông đâu. Chẳng bao giờ dòng sông biết đứng lại. Bạn có thể ra ngồi bên sông cả ngày như thể hai người bạn. Thật ra chỉ có bạn đứng lại, dòng sông thì cứ mãi lao mình về phía trước.

Bạn cứ thử ném một viên sỏi vào dòng sông mà xem. Những vòng tròn sẽ theo sóng nước lan xa, lan đến khi nào không còn đủ khả năng để lan nữa thì tự nhiên biến mất. Chừng như đó là cái lạnh lùng và đạo mạo cố hữu của dòng sông. Đã có rất nhiều người tuyên bố ghét cái đạo mạo mực thước nơi hắn. Họ bảo rằng đạo mạo nói cho cùng cũng chỉ là để che giấu cái gì đó, lạnh lùng là để tránh né cái gì đó, ra đi cũng chỉ là để khỏa lấp cái gì đó.

Đã có rất nhiều người đến bên hắn, trải lòng ra với hắn, soi mình vào hắn như soi vào một tấm gương. Người ta nhìn thấy hắn ở cái bề mặt. Bề mặt dòng sông nào mà không lấp lánh, nhất là những lúc được ánh nắng trời chiếu vào. Từ bên ngoài nhìn vào, mọi thứ đều được phủ lấp bởi cái lớp ánh sáng bàng bạc lung linh.

Tại sao hắn luôn giữ một khoảng cách nhất định với tất cả những ai đến trong đời hắn? Biết đâu chỉ đơn giản vì cái khoảng cách ấy làm cho người ta nên đẹp! Biết đâu hắn sợ! Sợ rằng khi đến gần, người ta sẽ nhận ra những tì vết nơi cuộc đời của hắn. Sợ rằng khi đủ gần, người ta sẽ nhận ra hắn không thật đáng yêu như người ta nghĩ. Dòng sông nào lại không chất chứa giữa lòng mình nhiều cặn bẩn rác rến chứ!

Sẽ thật là bi kịch nếu trong thẳm sâu con tim của mình người ta luôn có cảm giác rằng mình không đáng được yêu, không tin rằng mình có thể được yêu một cách vô điều kiện. Sẽ thật đau khổ nếu một người luôn khao khát được yêu, nhưng lại luôn kìm mình dai dẳng với cái cảm giác rằng mình không đáng.

***

Dòng sông chảy lượn lờ qua lòng phố. Nhiều người ở phố thích tìm ra bờ sông.

Nhiều người đến với sông như đến với một cái sọt rác. Họ ném vào đó tất cả những điều làm họ quá nặng lòng, những điều họ không thể tìm trút bỏ ở một nơi nào khác cho một ai khác. Dòng sông đủ can đảm đón nhận tất cả những gì người ta đủ can đảm đổ ra, những gì làm cho người ta nên tù túng nặng nề, những gì làm cho cuộc sống của người ta cáu bẩn và bốc mùi.

Nhiều người tìm đến với dòng sông để có một khoảng lặng. Cái trang trải mênh mông của lòng sông chừng như là phóng ảnh cho cái ước muốn trang trải của lòng người. Khoảng lặng của dòng sông là điều không thể tìm thấy ở nơi nào khác. Lặng đến độ nếu can đảm soi mình vào đó người ta sẽ nhìn thấy bóng mình, gặp lại khuôn mặt của mình, đối diện với hình ảnh thực của chính mình. Cái khoảng lặng ấy chừng như đủ sức cuốn trôi tất cả những ồn ào xao động đang khuấy nhiễu lòng người. Vậy nên có những lúc không cần phải giúp gì nhau, không cần phải mang vác đỡ đần gì nhau, người ta vẫn thấy lòng mình nhẹ tênh bên sông. Nhẹ như khoảng lặng của dòng sông.

Cũng có người đến ngồi bên sông đơn sơ như ngồi bên một người bạn. Không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Dòng nước liên tục chảy, cuốn đi tất cả những gì là cũ kỹ, để dòng sông luôn sống động và tươi mới như những chuyển động và biến đổi của cuộc sống. Thế nhưng bên dưới tất cả những chuyển biến ấy, luôn có một điều gì đó trường tồn bất biến. Sông vẫn cứ là dòng sông, bất chấp sự biến đổi không ngừng của con nước. Thế nên ngồi bên sông, người ta tìm thấy niềm vui có một người bạn luôn cũ mà luôn mới, luôn chuyển mình nhưng cũng luôn kiên định trung thành là mình. Bạn vẫn là bạn, bất chấp những thăng trầm biến đổi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn vẫn biết rằng thời khắc người ta ngồi lại với dòng sông chỉ nên là một khoảng khắc ngắn ngủi nào đó. Họ thuộc về cuộc sống nhộn nhịp trên phố kia. Đâu ai có thể dìm chết đời mình mải miết trên một bến sông đợi chờ!

Họ không thuộc về hắn, như hắn không thuộc về họ. Nhưng giữa họ và hắn có thể có cái gọi là tình yêu không?

Ai cũng được sinh ra để yêu. Hắn cũng được sinh ra để yêu. Chỉ có điều, hắn được mời gọi để diễn tả tình yêu theo một cách khác.

***

Hắn ra đi, đi hoài…

Nhiều người hỏi tại sao hắn cứ phải đi, cứ phải bỏ lại phía sau nhiều thứ để lao mình về phía trước. Những gì bỏ lại là hữu hình cụ thể, những gì phía trước thì mơ hồ mông lung. Đáng không? Nhiều người khuyên hắn thôi đừng tự dối mình. Sông là sông, hắn là hắn. Hắn không phải và không thể nào là một dòng sông, không bao giờ có thể sống cuộc đời của một dòng sông. Bỏ qua quá nhiều thứ, buông tay với quá nhiều cơ hội, nói không với cả những rung động rất thực của lòng mình. Sống như thế mà gọi là sống sao? Đáng không?

Phải rồi, loay hoay mãi trong cái vòng luẩn quẩn được mất hơn thua của cuộc sống này, tìm đâu ra một tiêu chuẩn chắc chắn để nói rằng sống như hắn là đáng sống! Bám mình vào những tiêu chuẩn thực dụng của cuộc sống này, hắn thực tìm không ra câu trả lời. Nhưng điều đó không có nghĩa là không có câu trả lời cho hắn, cho cuộc sống và chọn lựa của đời hắn!

Chừng như tình yêu giữa con người với nhau càng ngày càng không đủ rộng, không đủ thoáng, không đủ vô vị lợi để làm chứng rằng có những tình yêu nhưng không và đủ sức giải phóng chứ không ràng buộc, mang lại tự do chứ không phải là tù ngục, đem lại ấm áp và bình an chứ không phải là dằn vặt và đau khổ, thả cho cánh chim tung trời bạt gió chứ không hãm kẹp trong chiếc lồng tù túng của cái tôi ích kỷ.

Cuộc đời hắn được xây nền trên tình yêu. Hắn ra đi để lao mình về Biển Lớn. Mọi dòng sông đều tìm mình nơi Biển Lớn.

Hắn cồn cào đổ tràn ra Biển.

Chao ơi là Biển rộng! Rộng bạt ngàn và sâu vô lượng, Biển lặng lẽ đón hắn về, ôm choàng lấy trọn vẹn cuộc đời hắn, cả con người hắn, cả những rác rến cặn bẩn và rong rêu. Biển đón nhận hắn trọn vẹn như những gì hắn là, chứ không phải như những gì hắn muốn mình là, hoặc những gì người khác mong hắn là. Từ muôn đời, Biển như một vòng tay luôn dang rộng, luôn sẵn sàng chào đón hắn, chờ ngày hắn trở về, dù có mang theo biết bao là cặn bẩn nhơ nhớp.

Hắn ngỡ ngàng nhận ra rằng đã có một tình yêu chảy xuyên suốt đời hắn, từ khởi đầu cho đến tận cùng.

Hắn được sinh ra từ giữa lòng Biển lớn. Có một lúc nào đó, những làn hơi nước tách ra từ lòng mẹ Biển cách âm thầm, bay vút lên tận trời, lặng lẽ kết tụ thành những vầng mây, và lặng lẽ buông mình rơi xuống thành con nước. Nước từ khe rãnh, nước từ ao hồ, nước từ những sườn đồi dốc núi, nước từ những con suối… tất cả như đã cùng hẹn hò hội ngộ, cùng gặp gỡ kết hợp lại để làm nên cuộc đời hắn. Không phải dòng sông làm nên con nước, nhưng chính con nước làm nên dòng sông. Bao tương ngộ tưởng như tình cờ của con nước đều khởi nguồn từ lòng Mẹ Biển và đổ dồn vào đời hắn.

Hắn ngỡ ngàng nhận ra rằng ở khởi đầu cuộc đời của hắn đã có một tình yêu quá lớn như thế, một tình yêu đi trước bất kể sự xứng đang hay không xứng đáng của hắn. Hắn được yêu không phải vì hắn đáng yêu hay tốt đẹp; đúng hơn, nhờ khám phá ra mình là người được yêu, hắn thấy cuộc sống của mình đáng yêu và tốt đẹp hơn. Đẹp vì được yêu, chứ không phải vì đẹp nên được yêu. Vì mỗi ngày một nhận ra mình là người được yêu nên hắn chọn sống như thế, chứ không phải hắn sống như thế để xứng đáng được yêu.

Mẹ Biển dạy hắn rằng trong tình yêu không có chuyện xứng đáng hay không xứng đáng, chỉ có chuyện đón nhận hay không đón nhận mà thôi. Phải lâu lắm hắn mới học được rằng dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn là người được yêu, một tình yêu vô điều kiện và không chiếm hữu. Niềm tin ấy cứu độ đời hắn, thay đổi trọn vẹn cuộc sống của hắn, dạy hắn cách sống tình yêu.

“Tình yêu hệ tại ở điều này: không phải chúng ta đã yêu Người, nhưng là Người đã yêu chúng ta trước” (1Ga 4, 10).

“Từ thuở tôi còn trong lòng mẹ, Người đã gọi tôi. Từ thuở còn chưa chào đời, Người đã nhắc đến tên tôi… Người đã khắc tên tôi trong lòng bàn tay của Người” (Is 49, 1.16).

Có hạnh phúc nào hơn khi nhận ra rằng, với bất cứ giá, nào hắn vẫn luôn là người được yêu. Và có khờ khạo nào hơn việc cứ phải loay hoay để mong chiến thắng và chiếm đoạt cho được tình yêu của Người thực sự đã yêu hắn từ lâu lắm rồi.

Hắn tin mình được yêu, nhờ đó, hắn tin vào những tình yêu khác đã đặt vào đời mình. Nhờ nhận ra tình yêu đặt vào đời mình, hắn được dạy cho biết thế nào là yêu.

***

Hơn nữa, hắn còn tin vào một tình yêu không hề chiếm hữu. Hắn có thể nhận ra rằng con tim mình đang hết lòng yêu một người, mà vẫn luôn có thể nói với mình rằng: không, người ấy không phải là của riêng mình, mình thực sự không có quyền gì trên cuộc đời của người ấy… Ai dám bảo đó là một tình yêu nửa vời! Hắn yêu và hắn mong người mình yêu được sống hạnh phúc, thế còn chưa đủ sao!

Một trong những bi kịch lớn nhất của kiếp người là người ta thường không hiểu gì về tình yêu hết! Vì không hiểu nên người ta hay đặt ra cho tình yêu quá nhiều giới hạn, trong những con tim bị ngăn cách bởi quá nhiều giới hạn.

Nhiều người đau đớn khi phải chia tay với người yêu, khóc cho một tình yêu tan vỡ. Chia tay có nghĩa là tình yêu tan vỡ sao? Chia tay nghĩa là không thuộc về nhau nữa, không còn một sự sở hữu nào đó về cuộc đời của nhau nữa, là chấp nhận rằng người kia không còn phải là của mình, không còn thuộc về vòng tay của mình nữa. Là họ đang khóc cho tình yêu của mình, hay đang khóc cho cái quyền sở hữu của mình bỗng dưng bị mất? Là họ đang tiếc nuối cho sự đổ vỡ của tình yêu, hay chỉ đơn giản là tiếc cho cái “vốn đã thuộc về mình”?

Nếu chỉ vì một người không còn là của mình nữa mà tình yêu dành cho người ấy cũng chết đi, đó là một tình yêu đúng nghĩa chăng? Tình yêu ấy đặt vào một con người, hay đơn giản chỉ là tình yêu người ta vẫn dành cho những gì thuộc tầm sở hữu của mình?

Khi một cơn gió thổi qua tàng cây, những chiếc lá vàng và những vòm lá sâu sẽ bị cuốn đi. Còn trụ lại trên cành là những chiếc lá xanh đầy sức sống. Khi một cơn gió đời của những thử thách thổi qua, sẽ quét đi những chiếc lá vàng của tình yêu chiếm hữu và những vòm lá ôm đồm của đòi hỏi thuộc về. Còn lại trên tàng cây tình yêu là những chiếc lá xanh vững vàng của một tình yêu tinh ròng, một tình yêu có thể tồn tại mà không cần đến sự chiếm hữu.

***

+ Này cậu bé, cậu không thích chú chim nhỏ ấy sao?

– Dạ thích chứ, cháu yêu nó lắm!

+ Vậy sao không giữ lại bên mình để cậu có thể gần nó mỗi ngày, sao lại thả nó bay ra ngoài giữa trời giông gió thế kia?

– Vì cánh chim ấy không thuộc về chiếc lồng nhỏ này, nhưng thuộc về bầu trời kia. Cánh chim được sinh ra là để cho bầu trời. Nó sẽ hạnh phúc khi tìm được cuộc sống thực của mình, cuộc sống vì đó mà nó được sinh ra.

Ai cũng được sinh ra để yêu, nhưng có một số người được mời gọi diễn tả tình yêu của mình theo một cách rất khác!

“You will never know
what a real love means,
untill you know how to love
selflessly and non-possessively…”

Cao Gia An, S.J. – Loyola, tháng Arrupe 2011

Mây Bay Ngang Trời

Viết tặng anh em…

 

Tôi là một áng mây bay ngang trời.  Đời tôi là một mầu nhiệm.

1.

Không gian sống của tôi ngày ấy là một vùng sóng nước mênh mông ngút ngàn. Được bao bọc giữa lòng mẹ nước, tôi sống vô lo và vô định hướng. Đời tôi là chuỗi những ngày hạnh phúc, bình an và ấm áp. Có những niềm hạnh phúc thật lạ, khi người ta có thể sống mà không cần bận tâm đến việc mình là ai. Có những niềm bình an thật lạ, khi người ta không cần phải để ý đến những xáo trộn đang ầm ào chuyển biến quanh mình. Cũng có những những niềm ấm áp thật lạ, khi người ta sống giữa ngợp chìm trong tình thương yêu bảo bọc mà không cần phải bận lòng cân đo đong đếm.

Rồi theo dòng đời tôi lớn lên, nếu có thể nói như thế, nghĩa là tôi bắt đầu ý thức về những gì đang chuyển biến quanh mình. Theo cách của những cơn gió nhẹ làm xao động mặt hồ tĩnh lặng, nhiều suy nghĩ vẩn vơ từ đâu ùa đến làm khuấy động cuộc sống vốn bình yên trầm lắng của tôi. Tôi bắt đầu mang nơi mình nỗi niềm thao thức của một hiện hữu.

Có những ngày con nước loay xoay làm bọt tung trắng xóa. Tôi chợt nhận ra mình chỉ là một đám bọt bèo trôi dạt giữa mịt mùng sóng nước. Tôi có giá trị gì giữa sóng nước ngàn khơi?.. Có những ngày mưa bão, mẹ nước ôm vào lòng bao là cặn bã rác rến từ cuộc đời. Ngập chìm giữa con nước đa mang, tôi tự hỏi mình là ai giữa trùng vây hỗn tạp? Qua bao bến đục bến trong, đời tôi sẽ trôi dạt về đâu?..

2.

Tôi nhận ra sự có mặt của những vầng mây vào một ngày nắng đẹp. Những vầng mây trắng xóa điệu đàng soi mình trong bóng nước. Thế giới quanh tôi chìm lắng an nhiên. Tôi đứng yên lặng lẽ mà nghe lòng mình dâng trào biến động theo dấu những áng mây bay.

Mây từ đâu đến? Mây bay về đâu? Những áng mây bay qua để lại trong tôi nhiều nỗi niềm. Một lần gặp gỡ, tôi nhận ra lòng mình đã ôm trọn bóng mây. Những áng mây cứ theo nhau khuất dần cuối chân trời. Đọng lại giữa lòng tôi chỉ là những chiếc bóng.

Nhưng tôi bỗng nhận ra khoảng cách ngút ngàn giữa tôi và những áng mây. Chúng tôi cách xa nhau lắm. Xa như khoảng cách của kẻ ở chân trời và người nơi góc biển. Chúng tôi cũng khác biệt nhau lắm. Khác nhau như đất và trời. Con đường chúng tôi đi luôn theo hai chiều ngược nhau. Con nước chảy xiết về xuôi, mỗi ngày một chìm mình xuống thấp. Gió lại cuốn mây bay trên đỉnh trời, mỗi lúc một mất hút trên cao.

Ngày lại ngày, tôi ngửa mặt nhìn trời để chiêm ngắm những vầng mây. Những vầng mây trắng xóa phiêu diêu trên nền trời xanh biếc. Đêm lại đêm, trong chập chờn những giấc mơ rời rạc chắp nối, tôi thấy mình là một áng mây bồng bềnh lưu lãng thiên nhai.

3.

Cho đến ngày ấy, ngày tôi thực sự được đưa vào đời.

Tôi là một áng mây bay ngang trời.

Đời tôi là một mầu nhiệm.

Trong số những bàn tay đưa tôi vào đời, có nắng trời và gió khơi. Những tương tác cộng hưởng dần đẩy tôi đi trên chuyến hành trình xa lạ. Là vô tình hay hữu ý? Là định mệnh hay ngẫu nhiên?

Nắng trời ấm áp mà bền bỉ. Ngày qua ngày, nắng cứ âm thầm rải đều hơi ấm trên vạn vật. Tôi cảm nhận được làn hơi ấm ấy. Hơi ấm gợi lên trong lòng tôi một mời gọi rộn ràng bí ẩn. Ngày qua ngày, sự rộn ràng cứ lớn dần lên trong tôi. Chỉ là những rộn ràng vu vơ mà thôi! Ngày ấy tôi còn khờ khạo lắm, đâu thể gọi tên những gì đang âm thầm diễn ra giữa lòng mình.

Và một ngày gió khơi vụt đến mang tôi đi. Chỉ sau một thoáng giật mình, tôi thấy mình đã bị dứt ra khỏi lòng mẹ nước.

Bỗng dưng tôi được nâng lên. Tôi thấy mình cứ bay lên cao, cao mãi…

Bỗng dưng tôi nhận ra mình là một áng mây bay trên vùng trời cao vút.

Đời tôi là một mầu nhiệm.

4.

Khi một giấc mơ xa vời huyền hoặc bỗng nhiên trở thành hiện thực, người ta sống hiện thực của mình như một giấc mơ. Tôi đã mang nơi mình khát vọng thầm kín được một ngày bay cao. Khát vọng ấy được thành toàn nơi tôi theo cách mà tôi chẳng thể nào ngờ tới. Không phải tôi đã vươn tới ước mơ, nhưng là điều mơ ước tự dưng lại rơi vào tôi. Không phải tôi là kẻ thực hiện, nhưng tôi là người được ban phát.

Bỗng dưng tôi được nâng lên.

Bỗng dưng tôi trở thành mình trong nguyện ước mà tôi vốn cho là không tưởng.

Bỗng dưng cái khoảng cách giữa đất và trời trở thành vô nghĩa…

Là phận số may mắn hay là duyên kiếp của đời tôi đã được tiền định từ tận thuở xa xăm nào đó?

Đó là một ngày nắng đẹp

Săm soi mình trong lòng mẹ nước, tôi ngỡ ngàng nhìn lại chính mình. Chiếc áo đời tôi tự lúc nào đã trở nên tinh nguyên trong suốt. Khuôn mặt tôi sáng lạng lấp lánh như ẩn chứa hàng ngàn tia nắng trời. Bước đi của tôi trở nên nhẹ nhàng bay bỗng.

Bỗng dưng tôi được nâng lên giữa tầng trời cao vời vợi.

5.

Và gió lại đến mang tôi đi

Bước đi đầu tiên trong hành trình sống mới bắt tôi phải dứt bỏ với những gì quen thuộc nhất với mình, những gì thân thương nhất với mình, những gì từ lâu đã trở nên một phần cuộc sống của mình. Bỗng dưng tôi nghiệm thấy sự mất mát. Bỗng dưng tôi cảm được sự đổi thay.

Lòng con nước lớn bao la là vậy cũng đâu thể giữ hoài một áng mây. Đâu điều gì có thể níu chân một áng mây bay. Đời tôi là một áng mây bay. Dừng chân một chút giữa khung trời cũ, rồi tôi đi.

Tôi trôi đi, khung trời cũ cũng trôi đi. Chúng tôi chảy theo hai chiều ngược nhau. Được cuốn lên cao tít tắp, tôi ngoái đầu nhìn lại. Trước mắt tôi chỉ còn lại một khoảng trời lờ mờ hư ảo. Những đường nét quen thuộc cứ tan ra, tan ra trong vùng không gian nhập nhòa trắng xóa.

Từ nay tôi không còn là con của đất thấp nữa. Tôi thuộc về trời cao. Là phúc phần của riêng tôi, hay là một sứ mạng nào đó đang được ký thác vào tôi? Từng ngày từng ngày một, tôi học cách để làm một vầng mây.Từng bước từng bước một, tôi khám phá ra ơn gọi thực sự của mình.

6.

Làm một áng mây bay, tôi có cơ hội để chiêm ngưỡng cuộc sống từ phía xa xa. Từ xa xa, cái gì cũng đẹp đẽ lạ thường. Mặt đất trải ra trước mắt tôi như một tấm thảm hoa khổng lồ. Xóm làng và thành thị, đồi núi và biển khơi, những tòa cao ốc chọc trời và những mái nhà tranh bình dị, những bức tường thành sừng sững và những lũy tre xanh ngút ngát. Những gam màu, những đường nét, những hình khối, những nhịp điệu…tất cả đều góp phần đặc sắc để tạo nên một bức tranh thiên hình vạn trạng của cuộc sống. Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày tôi lại có thêm những cơ hội mới để ngây ngất chiêm ngưỡng và hòa mình vào trong cái đẹp đẽ nghê thường của tạo hóa.

Từ xa xa, tôi luôn có cơ hội để ngẫm về những điều mình ngắm. Tôi nhận ra rằng mình được nâng lên không phải để dứt bỏ khỏi cuộc sống, nhưng là để được chiêm ngưỡng và yêu mến cuộc sống này hơn.

Có một dạo, gió cuốn tôi về bên đỉnh núi xa. Lòng tôi khấp khởi mừng vui như vào mùa vũ hội. Tôi đi giữa hàng hàng lớp lớp những tầng mây. Những áng mây trắng xóa phủ tràn đỉnh núi. Có những áng mây la đà lướt đi nhẹ nhàng như dòng sông lặng lẽ. Có những áng mây điệu đàng cong mình xuống nghịch ngợm trên những tàng cây. Có những áng mây vút mình lên thật cao để hòa với những tia nắng trời lung linh diệu sắc.

Tôi nhận ra rằng mình chỉ là một áng mây bình thường giữa ngàn vạn những áng mây trôi. Ấy thế mà nơi những vầng mây gặp gỡ và quy tụ, cảnh sắc đẹp đẽ và thanh thoát như trong cõi bồng lai. Trong cõi sống ấy, có sự hiện diện của tôi. Bỗng dưng tôi nhận ra một sự đặc biệt cá vị nào đó của riêng mình. Mỗi vầng mây đều mang nơi mình một sứ mạng đặc biệt.

Lòng tôi dâng trào ước muốn được neo đậu trên đỉnh núi. Tôi muốn được cắm lều cố định mãi mãi ở chốn này. Nghĩa là được giải phóng khỏi những long đong vô định. Nghĩa là được dứt ra khỏi những thăng trầm mưa gió…

Nhưng rồi gió lại đến mang tôi đi. Dù muốn dù không, tôi biết mình phải buông mình theo chiều gió. Ơn gọi của tôi là lên đường. Định mệnh của tôi là ra đi.

7.

Đã có những lúc tôi giật mình tự hỏi mình tại sao cứ phải ra đi? Đi hoài, đi hoài…

Có đêm trăng vàng mơ tròn mịn, tôi điệu đàng bay ngang bóng trăng cao. Sự gặp gỡ tình cờ tạo nên một bức tranh đêm tuyệt sắc. Bức tranh đang đà chuyển động trên nền trời lóng lánh sao đêm. Ngước mắt nhìn lên vầng trăng đêm cao vời vời, cúi mặt nhìn xuống mặt đất mông lung, tôi bỗng nhận ra vị thế lưng lững giữa chừng của mình. Tôi chỉ là một áng mây bay ngang trời. Cõi sống của tôi là khoảng không lưng chừng dang dở.

Tôi nhẹ nhàng lướt qua bóng trăng cao như một kẻ vô tâm hờ hững. Bức tranh đêm rã tan. Đơn giản bởi tôi không phải là người kiến tạo nên bức tranh ấy, tôi cũng không thể là người níu giữ.

Tôi chỉ là một áng mây bay. Đó là sứ mạng, là ơn gọi của đời tôi.

Nằm ở thế trung gian giữa đất và trời, ơn gọi của tôi là nối liền trời cao và đất thấp. Tôi trở nên một dấu chỉ hữu hình để hướng tầm mắt của con người nơi đất thấp về với cõi trời cao.

Để sống trọn vẹn ơn gọi của mình, trước hết, tôi cần phải được tách riêng ra. Thế nhưng nếu chỉ là một áng mây vô tâm vô tình, tôi có nghĩa lý chi để hiện hữu giữa cõi trời cao? Tôi đã không được gọi làm mây chỉ để tìm kiếm một sự hoàn thiện cho riêng mình. Tôi đã không được chuyển đến một trạng thái cách ly và miễn nhiễm với cuộc đời. Tôi cũng không được chọn để làm một kẻ lãng tử vô lo và vô trách nhiệm.

Tôi có được tách riêng cũng chỉ là để được sai đi vào giữa lòng cuộc sống.

8.

Chẳng có ơn gọi nào dễ dàng. Chẳng có con đường nào được phủ toàn lụa là êm ả. Tôi làm dấu chỉ cho một bầu trời bí nhiệm khôn lường. Trời vô biên đến độ tôi chẳng tài nào đo đếm được. Trời bao la đến độ tôi không tài nào thấu hiểu nổi. Trời câm lặng đến độ nhiều lúc tôi như bị bỏ rơi trong lạc lõng cô đơn…

Có những khi tôi là một áng mây buồn vắt ngang khoảng trời cao xanh mà trống rỗng vô tận.

Tôi bé nhỏ lắm, nên cứ thường e sợ trước những cái mông lung vô hình. Tôi cứ muốn mình có thể bám vào cái gì đó hữu hình cụ thể. Cụ thể như cuộc sống đang trải rộng trước mắt. Hữu hình như chính bóng dáng của mình đang in dấu lung linh trên mặt nước biếc.

Bước đi chông chênh, tôi bỗng nhận ra nơi lòng mình vẫn còn mang nhiều tạp chất, xung quanh đời mình vẫn còn chèo kéo quá nhiều những vẩn mây. Những tạp chất li ti bé xíu, nhưng cứ dễ làm cho lòng ra trì trệ nặng nề. Những vẩn mây mỏng mảnh như sợi tơ chiều, nhưng cứ tạo nên bao dùng dằng vướng víu.

Tôi tưởng mình được nâng lên để mãi sống trong cõi siêu vời thanh thoát. Nhưng không. Làm mây, tôi bỗng nhận ra mình mỏng manh lạ thường. Một áng mây trời luôn có thể tan biến nhạt nhòa bất cứ lúc nào. Làm mây, tôi tưởng mình được thảnh thơi giữa cõi tinh nguyên trong trắng. Nhưng không. Tôi nhận ra mình mềm yếu đến độ luôn có thể bị thấm nhiễm bất cứ điều gì, mình mỏng manh đến độ có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, mình tầm thường đến độ luôn có thể bị biến dạng biến chất. Khói bụi, mù sương, khí thải… tất cả những rác rưởi của cuộc sống đều có thể đọng lại giữa đời tôi. Nếu tôi chỉ là một áng mây tù đọng, nếu tôi đa mang hỗn độn, nếu tôi lười lĩnh thụ động, đời tôi sẽ trở nên nặng nề đen đủi. Nếu tôi hoang đàng rong ruổi, nếu tôi mê mải vô tâm, nếu tôi hời hợt buông thả, đời tôi sẽ chẳng còn lại gì ngoài những sợi mỏng manh nhợt nhạt vô nghĩa.

Tôi vẫn chỉ là một áng mây giữa trời. Đâu có ai sống trọn vẹn khi khép lại trên chính mình. Từng ngày một, tôi học chiêm niệm để được bước vào sống với những bí nhiệm của trời cao.

9.

Cuộc sống mới của tôi đã được khởi đầu khi tôi ngước mắt nhìn trời. Nhờ ngước mắt nhìn trời, tôi đã được nâng lên. Bao lâu không ngước lên trời, tôi dễ quên mất mình chỉ là một áng mây bay.

Trời cao chính là lý do hiện hữu của đời tôi. Nếu không có nền trời cao, cuộc hiện hữu của tôi có khác gì hơn chỉ là một thoáng phiêu du bất tất, một cuộc dạo vòng loanh quanh, một sự xuất hiện và tan biến ngẫu nhiên vô tình, vô lý, vô nghĩa… Không dựa trên nền trời, đời tôi có gì khác ngoài một tổ hợp của những chấm rời rạc vô nghĩa, những tan hợp thất thường, những thất đoạt đổi thay…

Ấy vậy mà quả thực có những lúc tôi quên mất việc ngước mắt nhìn trời. Được nâng lên, tôi chỉ quen với việc mải mê quay đầu nhìn xuống. Cứ nhìn xuống, tôi tưởng mình cao. Nhiều lúc tôi ngạo ngược vần vũ muốn che kín cả nền trời. Tôi muốn được dồn lại nơi mình mọi quy hướng. Tôi muốn xác lập thật nhiều những giá trị trên chính cuộc đời mình.

Nhưng giá trị cuộc đời đâu nằm ở những gì chợt đến chợt đi, chợt tụ chợt tan. Giá trị được làm nên từ những lặng trầm mà bền bỉ. Giá trị đời tôi nằm ở chỗ tôi làm dấu chỉ cho một hiện hữu có giá trị vô biên.

Sẽ là thất bại trong sứ mạng của mình, nếu tôi chỉ có thể hướng tầm mắt của con người lên đến những vầng mây. Luôn có nguy cơ người ta chỉ nhìn lên những vầng mây mà quên mất bầu trời. Có những lúc người ta bị cuốn hút bởi sự đổi thay tan hợp của những vầng mây đến độ quên mất sự hiện hữu lặng lẽ mà bền bỉ của nền trời. Thế nên, đã có người từng chỉ tay lên những chấm mây mờ mà nguyền rủa trời cao.

Trời xanh vẫn xanh từ ngày này qua ngày khác. Chỉ có những vẩn mây mới chợt đến chợ đi, chợt tụ chợt tan, chợt sáng chợt tối, chợt trắng chợt mù…

10.

Ngày mưa gió

Không gian quanh tôi là một vùng sũng ướt. Tôi giật mình nhìn quanh những đám mây trời kề cận. Họ đang từ từ tan rã ra và buông thõng mình để rơi xuống cõi không mù mịt. Họ đi đâu? Là quay trở về với điểm xuất phát, hay là buông mình vào một cõi vô danh vô hình nào đó?

Nỗi ưu phiền sầu não đang đè nặng cõi lòng tôi. Niềm lo sợ vô hình đang bóp nghẹt lấy đời tôi. Tôi nhận ra mình chỉ còn là một đám mây nặng nề xám xỉn. Không còn dáng vẻ điệu đàng tha thướt, không còn sắc màu tươi sáng lộng lẫy, không còn cả tiếng cười trong trẻo yêu kiều của ngày nào… Tất cả chỉ còn là một giấc mơ xa.

Tôi ước ao mình có thể bám víu vào một điều gì đó để được neo đậu lại giữa trời. Tôi biết tất cả những công trình đời tôi không phải do một tay mình tạo dựng. Ấy thế mà tôi vẫn sợ mọi thứ rã tan. Tự bao giờ, tôi đã trở nên ngại ngần với thay đổi, lo sợ với những mất mát…

Tôi ngước mắt nhìn trời. Vẫn một bầu thinh không vô biên cao thăm thẳm. Trời vẫn trong veo. Nắng trời vẫn sáng rực rỡ. Tôi cúi nhìn xuống cõi đất thấp. Cõi đất đang ngập chìm trong cảnh âm u.

Những người bạn của tôi đã không neo đậu lại giữa trời. Sao họ lại buông mình để vào cõi đất thấp? Họ bỏ đi đâu?

Không, họ không bỏ đi đâu. Họ vẫn đang trên hành trình sống cuộc sống của họ. Sống là một chuyến hành trình. Cuộc sống tự tôi không có lý thuyết về việc cao hay thấp, được nâng lên hay bị hạ xuống, được kéo lại gần hay đẩy đi xa. Cuộc sống là một dòng chảy thống nhất và liên tục. Đi trọn hành trình cuộc sống, họ mang đến một sự thống nhất và liên tục giữa đất thấp và trời cao.

Từ trong u minh cõi đất, họ đã được dẫn về trời cao. Từ cõi trời cao, họ lại được gởi về tặng đất thấp. Như hoa quả ngọt ngào, như ân sủng phong nhiêu. Họ là những dấu chỉ hữu hình, những dấu chỉ được kết tụ đúng thời và biết rã tan đúng lúc. Xương thịt họ thấm vào lòng đất. Cuộc sống của họ trở nên một phần của đất.

Để cây đời cho hoa thơm quả ngọt

Để vạn vật được bừng bừng sức sống

Để hoàn thành sứ mạng đem tình trời gieo vào lòng đất

Họ buông tay

Khẽ khàng…

Khẽ khàng như sợi mưa rơi
Long lanh bay giữa ngàn khơi mịt mù
Đường trần con nước chu du
Xuôi theo tiếng gọi thiên thu
Về nguồn…

Cao Gia An, S.J. – Roma, 07.10.2009

Chỉ còn lại Đấng Xót Thương

 

“Trong sách Luật, ông Mô-sê truyền cho chúng tôi
phải ném đá hạng đàn bà đó. Còn Thầy, Thầy nghĩ sao?”

(Ga 8,5)

Chỉ là để thử nhau thôi
Đâu có gì đâu để nói
Chuyện rõ như ban ngày rồi
Cần gì phải thưa với hỏi

Nhân danh ngàn năm luật lệ
Ngữ này ném đá cho xong
Đã thối đã hư đến thế
Tốt đẹp gì nữa mà mong…

Một người gục đầu lãnh tội
Trần ai tủi nhục ê chề
Một đoàn người thì rất vội
Giăng tay chặn kín nẻo về

Chỉ riêng Người là Đấng Thánh
Giàu sang muôn hộc từ bi:
Ai trong các ông sạch tội
Ném viên đá đầu tiên đi!..

Mọi người kéo nhau đi hết
Đá xanh lăn lóc trên đường
Một người về từ cõi chết
Nhờ bàn tay Đấng Xót Thương

Mọi người kéo nhau đi hết
Rộng thênh thang một con đường
Mọi điều đã qua đi hết
Chỉ còn lại Đấng Xót Thương

Cao Gia An, S.J
Lille, France – Mùa Chay 2016

Người muốn lòng nhân

“Ai trong các ông sạch tội
thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi”

(Ga 8,7)

Làm ơn đi, cho người ta làm lại
Một cuộc đời nào chỉ thế là thôi
Một kiếp người dù tội luỵ tanh hôi
Đâu đơn giản để đặt ngay chấm kết

Làm ơn đi, đừng theo phò sự chết
Bằng buộc ràng cố chấp bất khoan dung.
Luật nọ lệ kia, nói cho cạn cho cùng
Làm sao thánh bằng con người rất thánh

Có giọt nước mắt nào không, cho những mảng đời bất hạnh?
Có chút chi chạnh lòng, cho những đổ vỡ tan thương?
Có chút cảm thông, cho bao thống khổ đoạn trường?
Hay chỉ nhân danh luật lệ mà thẳng tay huỷ diệt?

Những viên đá trên tay, nói cho cùng, là để giết
Có nhân danh cái gì thì kết quả vẫn như nhau
Chỉ ném cho hả lòng, thì mới dễ làm sao
Tìm và cứu những gì hư vong, thì mới khó

Đúng hay sai, đôi khi trở thành chuyện nhỏ
Để ân cả nghĩa dày được bày tỏ hiển dương
Để Đạo của Người là Đạo của tình thương
Hơn là của lớp lớp tầng tầng những khoảng điều luật lệ

Người muốn lòng nhân, và chẳng cần hiến lễ
Muốn chiên lạc được tìm về, được đón nhận chở che
“Misericordes sitcut Pater!”
Tin Người mang đến là Tin Mừng sự sống…

Nếu muốn học chút gì về niềm tin và hy vọng
Hãy để trước mắt mình một trái cây đã thối rữa hư hao
Hãy kiên nhẫn nhìn bên trong, để thấy dù cho có thế nào
Vẫn còn tương lai, được cưu mang âm thầm từ hạt giống

Làm ơn đi, cho người ta được sống
Nhờ Đấng đã khơi nguồn dòng thương xót vô biên
Đấng có trái tim khoan hậu nhân hiền
Đấng đã chết vì những kẻ có lòng nhân quá hẹp

Cao Gia An, S.J
Lille, France – Mùa Chay 2016

chữ TÌNH

Ta sẽ mở một con đường giữa sa mạc,
khơi những dòng sông tại vùng đất cằn khô”

(Is 43,19)

 

Đời em đã là sa mạc
Còn gì đâu nữa mà mong
Phận người như em: rơm rác!
Xứng chi mà xin khoan hồng

Ném đi, đá kia sắc lẹm
Giết đi, cho trọn luật truyền
Cho dòng người thêm tinh sạch
Cho đời thêm chút oai nghiêm…

Này Người, sao Người thinh lặng?
Sao không hùa với đám đông?
Người viết điều chi trên đất?
Hỏi Người, Người có nghe không?

Đá kia nếu Người không ném
Không chừng Người cũng như em
Những viên đá trần sắc lẹm
Khác gì cung đã lắp tên…

Đột nhiên Người ngước mắt lên
Một trời bao dung nhân hậu
Một trời yêu thương thẩm thấu
“Tôi không kết án chị đâu!”

Người hạ mình xuống thật sâu
Kéo em từ nơi âm phủ
Trời ơi, hạnh phúc làm sao!
Lỗi lầm mà được tha thứ

Đời đã cùng như sa mạc
Bỗng dưng thấy lại con đường
Đã cằn khô như cội cát
Bỗng dưng thấy lại nước nguồn

Thì ra, yêu là vậy đó!
Là dành sự sống cho nhau
Là trong tủi nhục hận sầu
Mở ra một trời ân huệ

Ngàn năm giáo điều luật lệ
Vẫn không qua một chữ Tình
Nhờ Người yêu thương cứu vớt
Đời em mới được hồi sinh

Cao Gia An, S.J
Lille, France – Mùa Chay 2016

Lạc?…

 

Về quê mình mà tôi đi lạc
Cứ đường xưa lối cũ lòng vòng
Quê đã khác, người quê cũng khác
Bình thường thôi, sao nhoi nhói lòng…

Nếu đời người là một dòng sông
Đâu lạ gì khi sông cứ chảy
Thì tôi ơi, những ngày xưa ấy
Đâu có quay trở lại bao giờ

Như con sông luôn có đôi bờ
Lặng yên giữa dòng đời cuộn chảy
Thì tôi ơi, những gì đọng lại
Là những gì còn mãi trong tôi

Những phù sa lằng lặng đắp bồi
Đã được gọi tên là hoài niệm
Và quá khứ mà tôi tìm kiếm
Là một phần hiện tại trong tôi

Thì ngậm ngùi chi nữa, tôi ơi
Quê đã khác, hay tôi đã khác?
Về, hay vẫn mãi mê đi lạc
Giữa chập chùng xưa cũ không tên?

Nếu muốn tìm về ngày cũ an nhiên
Đừng lang thang mãi những bụi bờ ký ức
Hãy đặt bàn tay trên lồng ngực
Để lắng nghe từng nhịp sống bình yên

Cao Gia An, S.J
Lille, France – Mùa Chay 2016

Về

Cảm nghiệm Lc 15,11-32

Cha nhìn con đôi mắt già đẫm lệ
Thương cánh chim mê mải với đường bay.
Bóng con lạc vào xa tít tắp ngàn mây,
Hay chìm lỉm giữa dòng đời tai quái?

Con bước đi, Cha nghe hồn tê tái
Nước mắt ngược dòng giá buốt tim Cha
Tựa cửa trông chiều Cha dõi mắt về xa
Mong cánh chim gặp đường bay hạnh phúc…

Cha ơi !
Con của Cha, thằng con phản phúc
Đã đan tâm phụ bỏ tình Cha,
Bao tháng ngày mơ tráng lệ phồn hoa
Say trong mê mải quên tình Cha dấu ái.
Như cánh diều dứt dây
Con ngỡ mình sẽ vươn lên cao mãi
Tìm trời xanh với bầu không rộng rãi
Với gió ngàn với dìu dịu nắng mơ
Nào hay đâu bao khiếp hãi chực chờ
Con chao đảo, rồi bổ nhào quằn quại.

Chốn quê người con thân tàn ma dại
Thàm một chén cơm một bát nước cầm hơi.
Cỏ cháy.
Đồng khô.
Đêm vắng rợn người
Con ngồi khóc một thời lầm lỡ.
Còn gì nữa đâu những phồn hoa rực rỡ
Những đêm dập dồn vũ nhạc cuồng say
Bao mộng đời đã chắp cánh xa bay
Con nhấm nháp bờ môi chan chát đắng.

Chiều từng chiều Cha lần ra ngõ vắng
Gầy guộc thân già trong bóng nắng đìu hiu
Gió phất phơ loã xoã mái đầu chiều
Dõi trông về vùng trời xa lăng lắc.

Chiều từng chiều giữa đồng hoang hiu hắt
Con gục đầu rưng rức đếm thời gian
Cha ơi cha, con là kẻ hoang đàng
Bao lầm lỡ xin tình Cha dung thứ.

Rồi một chiều lê phận người cô lữ
Con ngập ngừng bên ngõ vắng thân yêu.
Cha dang tay, vội vã bước chân xiêu,
Ôm con.
Khóc.
Chiều nghiêng tràn bóng nắng.

Tạ ơn đời cho con ngàn giọt đắng
Để con thèm vị ngọt dịu tình Cha.
Tạ ơn Người, dù con đã lạc xa
Vẫn còn đó một vòng tay rộng mở.

Con trở về. Thân tàn, đời dang dở
Xin được dìm mình
trong nguồn nước tái sinh
Giữa lòng Cha là bể rộng ân tình
Con no thoả tình trời cao huyền nhiệm.

Cao Gia An, S.J
Xuân Trà – Mùa Chay 2001

Có Gì Đó Sai Sai…

“I worry there is something broken in our generation,
there are so many sad eyes on happy faces”
(Atticus Poetry, Love Her Wild)

 

Có gì đó sai sai ở chỗ này
Những dòng người cứ tất bật cuồng xoay
Đời quần quật bao nhọc nhằn vất vả
Để cuối cùng? Tay vẫn trắng bàn tay…

Có gì đó sai sai giữa phố phường
Người qua người như khách trọ ngàn phương
Đô thị đó, bon chen và hối hả
Người lạc người, lạc mất tình thương

Có gì đó sai sai những mặt người
Chốn thị thành, sao chẳng lúc nào tươi
Vằn vệt mãi luỵ phiền và lo lắng
Càng văn minh càng hiếm muộn nụ cười?

Có gì đó sai sai những nhịp đời
Sớm đến chiều không một phút nào ngơi
Không đủ bình yên cho bữa cơm ăn chậm
Không đủ thời gian ngẩng mặt nhìn Trời

Có gì đó sai sai, tự lúc nào…
Người với người chẳng còn thấy mặt nhau
Bằng lòng ảo với màn hình, bàn phím
Hư thực nhập nhằng, hỏi bởi vì đâu?

Một kiếp người, có gì đó sai sai
Khi bụi cát sẽ hoàn nguyên bụi cát
Sao không thử sống đời mình theo một cách khác?
Để cuộc đời này thêm ý nghĩa, thêm yêu thương…

Cao Gia An, S.J
Lille, France – Mùa Chay 2016