Chương I: GẶP GỠ

“Người thấy hai chiếc thuyền đậu dọc bờ hồ,
những người đánh cá đã ra khỏi thuyền
và đang giặt lưới”
(Lc 5,2)
Phêrô
Tôi khom người giặt lưới. Có gì vô vị như công việc này chăng? Khom người xuống để nhúng tấm lưới xuống nước, thẳng người lên để nâng tấm lưới lên không. Dòng nước sẽ lo giữ lại và cuốn đi tất cả những rác rến bèo nhèo bám vào mảnh lưới. Tất cả những gì con người phải làm là vòng cử động đơn điệu khom người xuống rồi thẳng người lên. Sau một đêm vất vả với sông hồ, tất cả những gì tôi thu được chỉ là một manh lưới trống.
Bình minh ló rạng. Những tia sáng đầu ngày xuyên qua tấm lưới trống huơ trống hoác. Những tia sáng nhảy nhót trên mặt nước cứ như bỡn cợt trêu ngươi trước cái nghèo nàn trống trãi của đời tôi, của lòng tôi.
Hai chiếc thuyền đang đậu dọc bờ hồ. Ấy là tất cả gia tài mà tôi có. Hai chiếc thuyền trống rỗng. Sóng nước mấp mô. Hai chiếc thuyền nhẹ hẫng chòng chành cứ trồi lên hạ xuống theo nhịp điệu đều đặn của những cơn sóng. Nhịp điệu ấy tẻ nhạt và chán ngắt như chính nhịp điệu của cuộc sống. Nắng đổ đầy vào khoang thuyền, càng làm lộ rõ cái trơ huơ trống rỗng. Gió biển lùa vào, lồng lộng mênh mang…
Là cái trống trãi của khoang thuyền, hay là cái thênh thang trống vắng của lòng tôi? Là cái đơn điệu của sóng đời, hay là cái tẻ nhạt nhàm chán trong nhịp sống thường ngày của tôi? Đi ra rồi đi vào, cuộc sống có gì khác hơn là một vòng khép kín trên một lũng sông hồ bé tẹo?
Bình minh lấp lóa trên mặt biển. Ngoài kia con nắng đã lên, sao lòng tôi vẫn đang còn khắc khoải tìm kiếm một mùa nắng mới? Vẫn còn nhiều góc khuất trong lòng tôi đến độ nắng trời không thể nào dọi vào được chăng? Ở một góc nào đó thật sâu trong lòng, tôi vẫn không thôi tìm kiếm một điều gì đó mới mẻ hơn, tươi tắn hơn, chắc chắn và ổn định hơn. Là gì nhỉ? Thành công ư? Hay là danh vọng? Hay là hạnh phúc? Hay đơn giản chỉ là những khao khát cồn cào và những tìm kiếm chưa thể gọi tên đang ẩn khuất giữa lòng tôi, những điều mà cuộc sống bình yên này vốn dĩ không đủ sức để thỏa mãn và lấp đầy?
Có lẽ tôi là kẻ quá mơ mộng hão huyền chăng? Hạnh phúc ư? Nếu sáng hôm nay những gì tôi gỡ ra khỏi chiếc lưới của mình không phải là những mảnh rác vô dụng mà là những chú cá tươi ngon, thì tôi đã chẳng hạnh phúc sao? Ước mơ của tôi liệu có phức tạp và vô hình như tôi nghĩ không, hay đơn giản chỉ là một mẻ lưới nặng vừa đủ và một chiếc thuyền vừa lưng lửng cá?
Đơn giản là thế, nhưng phải tìm thì mới có. Cái hạnh phúc ấy đâu thể nào tự dưng nhảy vào khoang thuyền đời tôi. Tôi đi tìm cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy trên lòng biển. Tôi săm soi rà soát từ ngóc này đến ngách kia, từ bờ này đến bãi nọ… Vậy mà nói cho cùng, tôi cũng đâu thể nào làm chủ cái hạnh phúc nhỏ nhoi của đời mình. Phần lớn tất cả những gì tôi có thể làm là chờ đợi. Tung một vòng lưới rộng bằng chính vòng tay cỏn con của mình, gác mái chèo giữa lênh đênh mặt biển, tôi chờ. Làm sao tôi có thể biết được những gì đang diễn ra trong lòng biển, dưới khoang thuyền. Làm sao tôi có thể làm chủ được những gì đang trôi vào mảnh lưới đời tôi. Tôi là kẻ đi săn bắt, hay đơn giản tôi chỉ là một kẻ ăn mày? Tôi là người kiến tạo và tìm kiếm, hay đơn giản chỉ là người đang chờ đợi một sự giáng phúc thi ân từ giữa lòng mẹ biển? Chiến đấu với những cơn sóng đời, con người tôi dần trở nên cứng rắn vạm vỡ. Nhưng biển cả lại dạy tôi về sự nhỏ bé và yếu đuối kỳ lạ của mình. Thật sự tôi là ai, tôi là gì? Những cố công chèo chống của tôi có ý nghĩa gì? Những tìm kiếm nhỏ nhoi hàng ngày đang đưa tôi về đâu? Có thật sự đây là cuộc sống của tôi chăng?
Biển sớm bình yên, nhưng lòng tôi đầy biến động. Nắng khơi và gió biển trong trẻo biết bao, nhưng lòng tôi vẫn là một tiếng thở dài hoang lạnh.
Chính lúc ấy, Người xuất hiện. Theo sau là một đám đông chen lấn để đến gần Người. Người chầm chậm nhìn ra bờ biển, chầm chậm tiến đến hai chiếc thuyền đang đậu dọc bờ hồ. Nhẹ nhàng Người đặt chân lên khoang thuyền trống. Là khoang thuyền của tôi. Tại sao là khoang thuyền của tôi? Ngẫu nhiên tình cờ ư? Tôi không biết.
Sóng vẫn ì oạp vỗ bờ, nhưng khoang thuyền đã thôi chênh chao lúc lắc. Tôi ngẩng đầu lên, bỗng dưng ngộ ra một điều thú vị. Khoang thuyền của tôi cứ chênh chao lúc lắc theo từng nhịp biến chuyển của sóng đời là vì nó thiếu một sức nặng. Chỉ cần có một sức nặng đặt vào, những máy động của sóng đời cũng đâu đến độ làm nó bấp bênh đến thế. Là tôi đã thả rỗng lòng mình. Là tôi đang mải mê tìm kiếm một điều gì đó bên ngoài lòng mình. Tôi ra đi, cắm cúi kiếm tìm trên những mảnh lưới đời, bỏ lại lòng mình, một khoang thuyền trống trơ và rỗng tuếch.
Người đã bước vào khoang thuyền ấy, lặng lẽ như một người khách lạ. Người đưa mắt nhìn tôi. Đó là lần đầu tiên tôi chạm vào ánh mắt Người. Lòng tôi ngất ngư chếch choáng. Là do những tia lấp lánh trên mặt biển sớm, hay là do ánh mắt của Người đang nhìn tôi?
Người xin tôi chèo thuyền ra xa bờ một chút. Ra là Người muốn mượn tạm chiếc thuyền của tôi! Rồi Người ngồi xuống. Từ trên thuyền Người giảng dạy đám đông dân chúng. Tiếng Người vang động trên mặt biển sớm. Những tia nắng đầu ngày rọi vào mặt Người chói lọi. Tôi ngỡ ngàng nhìn thấy đám đông đang chăm chú lắng nghe như hớp lấy từng lời của Người.
Ai đó đã nói rằng có những con người như châu báu. Dù chưa bao giờ gặp mặt họ và cũng chưa bao giờ nghe nói về họ, nhưng ngay ở lần đầu tiên gặp gỡ người khác có thể nhận ra ngay người ấy là châu báu. Không thể giải thích rõ ràng tại sao, nhưng tôi biết chắc rằng cái ấn tượng ấy tuyệt đối không sai lầm. Con người ấy đang ở đây. Châu báu ấy tôi đã gặp lúc này. Ngay ở đây. Trên chính khoang thuyền đời tôi.
Tôi đảo mắt một vòng ra mặt biển mênh mông. Cũng cái bầu không khí thoáng đãng ấy, cũng cái nắng đầu ngày rực rỡ ấy, cũng cái mùi gió biển thân thương ấy. Đã từ rất lâu, tôi trở nên quen thuộc với mặt biển này, bờ hồ này, và khung cảnh sống này. Quen thuộc đến độ mọi sự trở nên bình thường và tẻ nhạt trong tôi. Nhưng sáng hôm nay, có điều gì chuyển biến lạ lắm! Có cái gì đó mới mẻ đang dần dần nhen nhóm và thành hình. Là cuộc sống quanh tôi đang chuyển biến, hay là lòng tôi đang âm thầm biến chuyển? Cái chuyển biến ấy bắt đầu với sự xuất hiện đột ngột của Người, nơi một góc nhỏ bé này của cuộc sống, nơi bước chân tôi đi về ngày qua ngày, nơi chính khoảng trời rất riêng của đời tôi. Người ngồi đó, điềm nhiên tự tại, mà sao lòng tôi như bị đụng chạm, bị thấu suốt đến tận từng ngóc ngách.
Ánh mắt tôi lại trở về bên Người, dừng lại nơi chiếc thuyền nhỏ mà Người đang ngồi. Từ lâu tôi đã dùng chính hình ảnh chiếc thuyền này để mô tả về cuộc đời mình. Chông chênh và trống trãi như thế đó. Trơ vơ và buồn bèo như thế đó. Lắm khi cũ kỹ và vô dụng như thế đó… Ai ngờ, cũng có lúc nó trở nên hữu dụng như hôm nay. Chiếc thuyền cả đời chỉ quen vật vờ với sóng gió, giờ bỗng dưng nằm hiền ngoan để nâng bước chân Người, để làm một điểm tựa cho Người, để đón Người vào nhà, để đưa Người đến với khắp bàn dân thiên hạ.
Từ trên thuyền, Người cất lời giảng dạy. Những lời thấm sâu vào con tim của những con người đang miệt mài tìm kiếm một ý nghĩa sống cho cuộc đời.
Người đã mượn của tôi chiếc thuyền. Chỉ là mượn tạm thôi! Một chốc, rồi Người sẽ ra đi. Còn lại sẽ vẫn là một khoang thuyền cô đơn và trống trãi như nó đã từng cô đơn trống trãi. Tự nhiên tôi thấy lòng mình buồn một nỗi buồn khó tả. Người đến, có gì đó đầy đầy trong tôi. Nhưng sự hiện diện của Người cũng khiến tôi nhận diện rõ hơn những trống trãi giữa lòng mình. Người đã đổ vào lòng tôi điều gì đó thật mới mẻ. Nhưng những cái mới mẻ này sẽ tồn tại được bao lâu?
Liệu Người có muốn “mượn” đời tôi như cách Người đã mượn chiếc thuyền của tôi không nhỉ? Liệu tôi có thể trở nên như một chiếc thuyền để đón Người vào nhà chăng? Người có muốn dừng lại bên tôi, và có muốn dùng đời tôi như dùng chiếc thuyền này, để đi khắp mọi nơi, để đến với khắp mọi người, để cả biển cả cuộc đời này được hưởng nếm sự hiện diện ấm áp của Người, để khắp cùng bờ cõi được vọng vang lời đẹp đẽ của Người?
Mãi miên man với những câu hỏi không dứt, tôi không để ý là Người đã nói xong với đám đông dân chúng. Đám đông đang tản mác để trở về với cuộc sống của họ.
Nghĩa là Người sẽ ra đi.
Tôi không dấu giếm sự quý mến dành cho Người, dù đấy chỉ lần đầu gặp mặt. Người có một sức hút không diễn tả được. Nếu phải nói rằng đây chính là định mệnh của đời tôi, tôi không nghĩ mình đã quá thổi phồng.
Đã từ lâu, tôi muốn tìm một đảm bảo chắc chắn cho cuộc đời mình. Tôi muốn tìm một điểm tựa thật sự an toàn cho tương lai của mình. Giờ tôi mới hiểu rằng cái đảm bảo ấy không phải là một nghề nghiệp, không phải là một mớ gia tài, không phải là một địa vị, cũng không phải là một cam kết hứa hẹn. Cái đảm bảo ấy là một con người. Đâu đó trong thế gian này, luôn có những con người có một sức đảm bảo kỳ lạ, đáng để người khác tin tưởng một cách tuyệt đối.
Bỗng dưng tôi nghĩ, nếu không thể giữ Người lại bên tôi, sao tôi buông mình để được cuốn theo bên Người? Có lẽ cách tốt nhất để tìm thấy một đảm bảo thật sự là tôi phải rời bỏ những cái tạm bợ của mình, để nhường một khoảng trống cho những mời gọi của Người. Lần đầu tiên Người đến gặp gỡ tôi, Người là người nói, còn tôi là kẻ nghe. Tôi đã nghe bằng đôi tai, bằng ánh mắt, bằng con tim, bằng trọn vẹn cả những thao thức và xáo động trong hồn mình. Sự hiện diện của Người mang tôi trở về với những gì rất thực tế và rất sống động đang ồn ào diễn ra trong lòng tôi.
Một lần gặp gỡ đã như quen thuở nào. Vậy đó!

Like this:
Like Loading...