Cô gái bước vào, sau cái bóng của thằng Sơn đầu gấu. Cái đẹp đơn sơ hoang dại của cô làm hắn điếng hồn. Ngay từ cái khẩu âm đầu tiên, hắn đã nhận ra cô là đồng hương. Ở phố núi nơi hắn xuất thân cái giọng nói lạ lắm, không lẫn vào đâu được.
Nhưng hắn không hiểu tại sao cô lại bước sau cái bóng của thằng Sơn đầu gấu. Cô cười nói tỉnh bơ với đám bạn của thằng Sơn. Thằng Sơn thì hếch mặt vênh váo. Cái vênh cố hữu trên mặt nó, như muốn thách thức cả thế giới, được dặm thêm bởi cái hếch tự mãn, như của kẻ vừa mới chài được con mồi béo bở.
Thằng Sơn là con của một đại gia kinh doanh bất động sản có máu mặt ở thành phố này. Là nhân viên phục vụ tại một trong những quán bar mà thằng Sơn được gia đình trao cho quyền làm chủ, hắn hiểu thằng Sơn thuộc loại nào. Và hắn cũng hiểu quá rõ số phận của những cô gái chấp nhận bước sau cái bóng của Sơn.
Vậy mà cô vẫn cười cười nói nói. Trên cái ngơ ngáo của gương mặt cô, hắn nhận ra chút ngơ ngác của người lần đầu tiên đặt chân đến chốn này. Như cái ngơ ngác của một cây hoa dại bị người ta bứng về trồng giữa vườn. Như một nụ Tầm Xuân lạc loài giữa xô bồ phố thị.
Cái đẹp của cô kéo hắn lại gần. Mà cũng có thể là cái chất giọng của cô khiến hắn không thể đứng nhìn từ xa:
– Xinh lẫu, anh chị ún gì?
Hắn cố tình lên tiếng bằng chính cái giọng quê không cần chỉnh sửa của mình. Từ ngày lên thành phố, đây là lần đầu tiên hắn khoe cái giọng đặc sệt quê mình mà không hề lúng túng ngượng nghịu. Chắc chắn cô gái sẽ nhận ra hắn là đồng hương. Biết rằng ở thành phố này, chỉ một từ “đồng hương” thôi thì làm sao đủ để có thể kéo người ta lại gần nhau. Nhưng hắn vẫn muốn thử.
Thoáng giật mình vụt qua trên khuôn mặt cô gái. Chỉ một thoáng khựng thôi, nhưng hắn nghĩ mình có hy vọng.
2.
Anh ta không nên thuộc về nơi này. Cũng như cô, cô không thuộc về nơi này. Suýt chút nữa thì cô đã bị đẩy bật ra ngoài ngay từ khi mới đặt chân vào cái không gian đặc quánh khói thuốc và dập dồn tiếng nhạc. Anh tiến lại gần cô từ đâu đó trong vùng chập chờn ánh sáng, khi mắt cô còn chưa kịp quen với cái không gian mập mờ hỗn loạn của quán. Giọng nói của anh cất lên sát bên tai làm cô giật mình. Nhưng ánh mắt của anh mới khiến cô rung động và tin cậy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong một thoáng, cô nghĩ rằng mình hiểu được thông điệp ẩn chứa đằng sau ánh mắt thương cảm không cần che giấu kia. Chừng như ánh mắt ấy là điều cô muốn đi tìm khi băng cả ngàn cây số đến thành phố này. Tự nhiên thành phố trở nên không còn quá xa lạ, và cô đã không còn quá lạc loài…
3.
Cô đến quán ấy thường xuyên hơn. Lúc nào cũng bước sau cái bóng của thằng Sơn đầu gấu. Có một phút lơ đãng, hắn chạm vào mắt cô. Chỉ vậy thôi mà hắn có cảm tưởng như mình vừa chạm vào một khoảng trời mênh mang nào đó. Sau một chuỗi cười dòn tan, hắn nghe rất rõ tiếng thở dài của cô như bật lên từ vô thức. Tiếng thở của một đóa Tầm Xuân lạc loài.
Hình như giọng nói của hắn làm cô chú ý, và ánh mắt của hắn làm cô gái giật mình. Nhưng chỉ vậy thôi liệu có đủ để kéo cô ra khỏi cái vũng bùn mà cô đang từng bước đặt chân vào không? Liệu hắn, một thằng tiếp viên quèn, có thể đóng vai anh hùng giải cứu mỹ nhân như trong những phim cổ trang kiếm hiệp không? Trong cái thế giới hỗn tạp này, hắn đã chứng kiến quá nhiều những đóa hoa bị giày vò hủy hoại. Lòng hắn nhói lên cách kỳ lạ. Hắn không hiểu tại sao cô bé ngây thơ phải cúc cung đi theo cái thằng ăn chơi bạt mạng như thế. Là hắn đa sầu đa cảm ư, hay định mệnh run rủi cho hắn gặp cô, để ngay từ giây phút đầu tiên hắn đã mơ hồ nhận ra một sợi dây vô hình đang từ từ trói chặt hai cuộc đời vào nhau. Và hắn đã không thể rời mắt khỏi cô. Trong thế giới hỗn tạp này, hắn biết, chỉ cần rời mắt khỏi nhau một chút, là người ta có thể sẽ vĩnh viễn lạc mất nhau thôi.
4.
Sơn bắt cô uống rượu. Hắn bảo muốn làm dân chơi sành điệu như bọn hắn, bài học đầu tiên cô phải trải qua là uống. Cô không hiểu tại sao người ta lại thích uống cái thứ chất lỏng cay nồng ấy. Để tìm chút say nồng của hưng phấn và kích thích chăng? Ngày xưa, vào một đêm mưa gió, có lẽ cũng vì chút hưng phấn nhất thời như thế mà cha cô mới quyết định ở lại cái phố núi buồn hiu hắt với mẹ cô. Tỉnh dậy sau cơn say, người đàn ông nhận ra mình không thuộc về nơi ấy. Vậy là chỉ sau một đoạn đời ngắn ngủi, ông xách gói trở về với những phồn hoa của phố thị. Ông mang theo cả trái tim, tuổi xuân và sức sống của một cô sơn nữ chung tình. Mẹ của cô đã bám vào ông như cây Tầm Xuân bám vào thân chủ để sống. Mất chỗ bám, mẹ cô chấp nhận sống phần còn lại của cuộc đời mình trong mỏi mòn héo hắt. Cô thì không. Tầm Xuân mang trong mình sức sống của núi rừng hoang dại. Cái sức sống đó đâu dễ gì bị bóp nghẹt.
Vậy nên cô mới tìm đến thành phố này. Vậy nên cô mới gặp Sơn…
Vậy nên bây giờ cái mặt cô mới phải khổ sở nhăn nhó khi dòng chất lỏng vừa nóng vừa cay chảy tuột vào cổ họng. Cả bọn bạn của thằng Sơn đập bàn cười khoái chí với những biểu cảm trên mặt cô. Chiếc ly vừa rỗng lại được rót đầy. Sau ly thứ ba, đầu óc cô bắt đầu chếch choáng và mụ mị. Mọi thứ hoa lên trước mắt cô. Trong giây phút đó, cô nhớ mình còn kịp đưa mắt nhìn về phía anh cầu cứu. Hình như cô chạm được vào ánh mắt của anh. Hình như anh tiến về phía cô. Hình như anh tình nguyện rót rượu cho bọn họ. Cách khoa tay rót rượu điệu nghệ của anh khiến cả bọn thích thú. Những ly rượu đầy tràn lại nhanh chóng được anh đẩy về phía bọn họ, và cả về phía cô. Hình như anh cố tình hùa với bọn người đó bắt cô phải uống nhiều hơn. Có chút gì đó như là hụt hẫng trong cô. Cô lại nắm chặt ly, uống, uống, uống…
5.
Cô đến quán một mình, lần này không có cái bóng của thằng Sơn đầu gấu. Quán chiều thưa khách. Cô đột ngột bước vào khi cánh cửa xịch mở, mang theo cả một mảng nắng chiều và gió lộng.
– Chào cô – Anh mỉm cười lịch sự.
– Chào anh…
– Xinh lẫu, cô ún gì? – Anh lại dùng cái giọng đặc sệt chất quê của mình.
Cô gái nghiêng đầu cười thật tươi:
– Hôm nay tôi không uống gì, chỉ muốn ngồi đây chơi thôi.
– Thưa cô, hôm nay anh Sơn không có ở đây.
– Tôi không đến đây để tìm Sơn. Tôi tìm anh á!
– Tìm tôi? – Anh nheo nheo mắt, tinh quái nhìn cô.
– Đúng rồi. Để cám ơn anh. Cám ơn anh đã rót rượu cho tôi…
Tối hôm đó, anh đã rót cho cô uống rất nhiều. Càng uống cô càng tỉnh. Tới khi tỉnh đủ cô mới phát hiện thứ được rót vào ly của mình chỉ là nước lã. Tối hôm đó, khi rót rượu cho cô, anh cũng nheo nheo mắt nhìn cô tinh quái như thế này đây.
– Cô à, đã không biết uống rượu thì thôi, sao lại tập uống làm gì…
– Thì không biết nên tôi mới tập uống!
– Nhưng…rượu ngon phải uống với bạn hiền. Dù sao thì cô cũng không nên uống với Sơn và mấy người bạn của anh ta…
– Sơn và mấy người bạn của anh ta thì sao chứ? – Ánh mắt cô nhìn anh lấp lánh.
– Tôi thấy… hình như kiểu sống của họ đâu có hợp với cô…
– Nè, nè, như vậy có kể như là anh đang nói xấu chủ của mình không ta? Giới thiệu với anh, tôi là em gái của anh Sơn đó nghe!
– Em gái? Sơn là con một, làm gì có em gái… – Anh giật mình.
– Có, ít là một đứa em gái cùng cha khác mẹ. Mới được nhận về thôi anh!
Giọng nói của cô tự nhiên trầm xuống xa vắng. Trong cái quán vắng tanh, anh nghe rất rõ tiếng thở dài của cô. Tiếng thở dài không chỉ vọng lên từ vô thức.
– Người ta nhận tôi về, cũng giống như bứng một cây hoa dại về để trang trí cho biệt thự nhà họ thôi anh.
– Chúc mừng cô. Như vậy dù sao thì cô cũng được về với cha của mình…
– Cha? Ông ấy đã bỏ rơi mẹ con tôi gần hai mươi năm nay. Giờ, chỉ vì cái vận cái hạn nào đó, theo lời của một bà bói nào đó, ông ấy chợt nhớ ra mình còn có một đứa con rơi rớt trên một cái phố núi xa hun hút. Vậy là tôi bị bứng đi…
– Cô cũng đã lớn rồi còn gì! Nếu cô không muốn, ông ấy đâu có quyền bứng cô đi, phải không?
– Tôi muốn. Từ nhỏ tôi vẫn quen nghĩ rằng mình chỉ là một con bé lọ lem hẩm hiu sinh ra ở một xó xỉnh vô danh. Tự nhiên một ngày có một ông nhà giàu ở phố đến nhận là bố tôi. Tôi muốn biết phố thị là gì. Tôi muốn biết sức hút của phù hoa ra sao. Ông ấy giàu đến như vậy mà…
Gương mặt anh thoáng ngỡ ngàng. Thì cũng phải. Phù hoa mãi vẫn là phù hoa, và có bao giờ phù hoa đánh mất sức hút của nó đâu. Có bao giờ cô lọ lem nghèo khổ thôi mơ về một ngày hóa thân thành công chúa cao sang.
– Nè! Cái mặt ngơ ngơ của anh nói với tôi rằng anh đang hiểu lầm về tôi đó nghe. Tôi để mẹ mình ở lại phố núi, đến nơi này chỉ là để tìm cha tôi. Tôi muốn hiểu cha tôi. Tôi muốn biết tại sao ông lại đành tâm bỏ mẹ tôi. Tôi muốn biết phải mất bao nhiêu nước mắt của những người phụ nữ như chúng tôi thì mới có thể thấm ướt và làm mềm trái tim của một người đàn ông…
– Vậy sao cô lại nhập vào đám bạn của Sơn?
– Tôi nghĩ hắn giống cha tôi thời còn trẻ. Chỉ có hắn mới giúp tôi tìm thấy câu trả lời. Anh có hiểu không?
– Vậy là cô quyết định bám vào hắn?
– Đúng rồi. Giống như cái kiểu của hoa Tầm Xuân ở quê mình đó anh. Nó luôn biết cách tìm một chỗ bám để có thể trèo lên cao. Mà nè, anh đừng quên Tầm Xuân cũng là loại có gai đó nghen!
6.
Chiều. Con đường dọc bờ sông lộng gió. Có hai người ngồi tựa vai nhau.
Hình như cánh hoa dại lạc trôi giữa phố đã tìm được cho mình một điểm tựa tin cậy và an yên.
Người ta vẫn bảo rằng Tầm Xuân nói cho cùng chỉ là một loài hoa hồng dại, kiêu sa cho lắm thì cũng chỉ có thể khoe ra giữa núi rừng, với cỏ dại hoa ngàn. Hình như không đúng. Chỉ cần tìm được một điểm tựa thực sự, đâu có nơi nào mà Tầm Xuân không thể nở hoa và khoe sắc.
Cao Gia An, S.J., (Tập San Mục Đồng 9. Tết Đoàn Viên)