Hoang lạc

“Hắn thu gom tất cả,
rồi trẩy đi phương xa…”
(Lc 11,13)

Vừa bước chân ra
Hắn đã thấy đời mình lạc lối
Con đường trước mặt dài như bóng tối
Về đâu?…

Hẫng hẫng chênh chênh ngay từ nhịp chân đầu
Khi hắn một mình bước qua ngưỡng cửa
Lẽ ra con tim nên rộn ràng nhảy múa
Hắn lại thấy mình đang chìm xuống thật sâu…

Hẫng hẫng chênh chênh ngay từ bước chân đầu
Hành trình đi tìm một cái tôi rất khác
Kiếp hoang đàng xa lạc
Phù hoa…

Chân trời trước mắt mở ra
Khoảng đời phía sau khép lại
Những ngày xưa dấu ái
Vô chừng vụn vỡ sau lưng…

Có những con đường đi mãi chẳng thể dừng
Dù vẫn biết càng đi càng xa lạc
Vẫn biết có thể còn những con đường khác
Nhưng bàn chân như quên mất nẻo về
Kiếp hoang đàng, đâu bến giác bờ mê
Khi tất cả chỉ là bóng tối?

Đời hoang
Gục đầu sám hối
Quay quắt lòng hoài nhớ một vòng tay
Chở nắng che mưa, ân cả nghĩa dày
Dìu hắn qua cả quãng đời thơ dại…

Vòng tay buông xuôi dễ dãi
Mặc hắn lầm đường lạc bước ngút ngàn xa?
Hay chỉ vì vô bờ bến tình cha
Chấp nhận phiêu lưu
để hắn đủ tự do đi con đường của chính hắn…

Để hắn được sống cuộc đời không phẳng lặng
Để những dập bầm nhào luyện trái tim son
Để hắn lớn lên một tuổi trẻ vẹn tròn
Dám đứng dậy trở về từ nơi mình hư hoang vấp ngã

Có những cuộc ra đi để trở về rất lạ
Đẹp hơn nhiều những cuộc đời chưa bao giờ vấp ngã lạc sai
Người về trong gió bụi đường dài
Mới hiểu thế nào là bến bờ yêu thương chan chứa

Mái nhà xưa vẫn chảy tràn mật sữa
Vẫn ngọt ngào hạnh phúc hồi hương.
Diễm phúc làm sao, kẻ tuyệt lộ cùng đường
Tìm thấy nẻo về từ vòng tay Cha nhân hậu

Cao Gia An, S.J.
Roma – Mùa Chay 2019

Advertisement

Tưởng…

“Ai tưởng mình đang đứng vững,
hãy ý tứ, kẻo ngã”
(1Cr 10,12)

 

Ta tưởng ta ngừng rơi
Khi dừng chân đứng lại
Tưởng đã bỏ bên đời
Bao nợ nần oan trái

Rũ dòng đời vương víu
Ta tưởng ta ngừng trôi
Bao cồng kềnh nặng trĩu
Tưởng rụng rơi hết rồi…

Một hôm ta ngơ ngác
Gặp ta giữa chợ đời
Vẫn hụp trồi ngụp lặn
Trong cuộc trần nổi trôi

Một hôm ta gặp lại
Một ta rất con người
Vẫn bồi hồi thổn thức
Vẫn khóc khóc cười cười

Ôm bao nhiêu ảo tưởng
Ôi, cát bụi phận này!
Đời chấp mê bất ngộ
Bao giờ biết buông tay?..

Mùa về theo tiếng gọi
Thôi, buông bỏ đi em!
Về mà nghe tiếng thở
Rất cát bụi phàm hèn

Về mà nghe tiếng nói
Tự sâu thẳm lòng mình
Về chung tay dựng lại
Vẹn nguyên một cuộc tình

Về hồn nhiên sống lại
Đẹp như mình là mình

Cao Gia An, S.J.
Roma – Mùa Chay 2019

 

Huệ Trong Đêm

“Life is a fairy tale.
But to see it, you must open your eyes!”
(Olinna Port)

 

Cánh cửa xịch mở, cô gái ùa vào như cơn lốc. Mùi nước hoa. Mùi son phấn. Và cả thân hình cô đổ sầm vào người chàng trai. Căn phòng nhỏ trở nên ngột ngạt với tiếng thở dập dồn hốt hoảng…

Sau một lúc định thần, chàng trai giật mình:

–  Cô…

–  Suỵt… – cô gái thì thầm – đừng có lên tiếng!

Ngoài hiên có tiếng chân người rượt đuổi. Có tiếng làu bàu chửi đổng của kẻ vừa săn hụt con mồi…

***

Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ anh nhận ra người thiếu nữ. Là cô. Họ là người quen của nhau, mối quen biết hời hợt của một chàng sinh viên và một cô gái bán hoa ở cùng khu nhà trọ.

–  Cô… sao lại thế này? – Anh cất tiếng phá tan cái ngột ngạt im lặng, cố không đặt tầm mắt vào người cô gái. Mái tóc lòa xòa xổ tung che mất nửa khuôn mặt cô. Chiếc áo ngủ khoác hờ trên người cô mỏng manh như cánh bướm.

–  Họ lại bắt tôi tiếp khách… Họ không buông tha cho tôi, không muốn cho tôi làm lại cuộc đời…

Đêm. Cả khu phố ngập chìm trong bóng tối. Con hẻm sâu hun hút, lắc léo và tối om như lòng người. Đâu đó cuối con phố, vẫn còn chập chờn bóng dáng những cánh bướm đêm…

***

Từ ngày về ở trọ khu này, anh như lạc vào một góc khác của cuộc đời. Những cặp trai gái dìu nhau ngả ngớn như thể trong thế giới này không còn ai khác ngoài họ. Môi đỏ. Mắt xanh. Vai trần. Vải mỏng…  Những cảnh đời ấy khuấy động một góc khuất bên trong tâm hồn anh. Giữa lòng anh nổi lên nhiều giông bão. Nhiều hình ảnh hở hang khiêu khích đọng lại, và dần định hình trong anh một thế giới ma mị tội lỗi… Những ám ảnh về sự buông thả sa đọa làm anh ớn nhợn, nhưng chúng cũng khơi dậy nơi anh nhiều rạo rực khó tả. Có điều gì đó trong anh như con sóng triều dâng ăm ắp, cứ chực bùng phát vỡ tràn.

Những lúc ấy, anh thường ngước nhìn lên tượng thánh Giuse trong phòng mình. Càng lúc anh càng cảm thấy lạ lùng và kính nể khi nghĩ đến việc thánh nhân đã có thể sống khiết tịnh suốt đời bên người phụ nữ mình yêu. Liệu giữa thế giới ngày nay, còn có chỗ nào cho những Giuse như thế nữa chăng?…

***

Bây giờ, đối diện với anh là một cô gái bằng xương bằng thịt, giữa đêm khuya, trong căn phòng của chính anh. Thế giới ma mị tội lỗi lại chập chờn nhảy múa trong đầu anh…

Nhắm mắt. Hít một hơi thở thật sâu. Anh bỗng cảm nhận có điều gì đó lạ lắm. Là mùi hương hoa Huệ. Không sực nức nồng nặc như mùi nước hoa, không mời mọc quyến rũ như mùi son phấn, hương hoa nhè nhẹ thoang thoảng lại cho anh cảm giác thanh thoát đến lạ kỳ…

Không, mình không thể! Cuộc đời đã đẩy cô gái đến cùng đường… Vô tình cô đã bám vào mình như một chiếc phao, mình không thể đan tâm dìm cô chìm sâu thêm nữa. Cuộc đời đã đập vỡ tan tành niềm tin mỏng manh trong cô, mình không thể tiếp thêm vào những đổ vỡ ấy nữa…

–  Thôi, cô nằm xuống đó ngủ đi…

–  Anh… còn anh…

–  Tôi nằm đây ngủ và giữ cửa cho cô!

Cô gái đảo mắt một vòng quanh căn phòng. Đôi mắt cô chợt sáng lên khi dừng lại trước bàn thờ. Cô nhẹ nhàng buông người, nhắm mắt…

Đêm. Tiếng trằn trọc trở mình. Tiếng thở đều đặn. Căn phòng thoảng mùi son phấn, mùi nước hoa, quyện xen với hương hoa Huệ thơm ngát…

***

Chàng trai giật mình mở mắt. Chỗ cô gái nằm hôm qua giờ là một manh chiếu trống. Dấu vết còn lại chỉ là một mẩu giấy viết vội: “Cám ơn anh đã cho tôi một đêm yên lành. Và cám ơn Thánh Giuse nữa anh ạ! Tôi cũng là người có đạo. Tôi sẽ về quê mình để được sống lại như một người có đạo”…

Cô gái của ngày hôm qua vụt đến như những mơ tưởng chắp nối rời rạc trong anh. Với sự ra đi của cô, dường như một góc nào đó trong tâm hồn anh đã được thánh hóa.

Hôm ấy là ngày lễ Kính Thánh Giuse. Trên chiếc bàn thờ nho nhỏ, đóa Huệ lành tỏa hương thơm ngát.

Cao Gia An, S.J., Tập Truyện Ngắn “Hoa Phượng Về Trời”
Nxb Tổng Hợp 2014.

Hoa Dăm Bào

“Chị về đi
và từ nay đừng phạm tội nữa!”
(Ga 8,11)

Giêrusalem, ngày… tháng…năm…

Cha yêu,

Sáng nay con nhớ đến Cha, nhớ đến bài học mà Cha đã dạy con từ những chiêm nghiệm sâu xa của một người thợ mộc.

Người ta lôi đến và quẳng trước mặt con một người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình. Người ta muốn xử chị như xử lý một phế phẩm. Vì sự trong sạch của cả cộng đồng, một phế phẩm như thế cần phải bị tiệt trừ. Và người ta mời con ra tay…

Lúc ấy, con chợt nhớ đến kỷ niệm về khúc gỗ được cha lấy lên từ vũng bùn. Đó là một khúc gỗ vừa sần sùi xấu xí vừa cáu bẩn tanh hôi. Thế mà khi con bịt mũi nhăn nhó, cha chỉ nhìn con cười ý nhị. Cha đem khúc gỗ vào nhà, rồi cần mẫn lau khô những lớp bùn bẩn và rong rêu bám quanh. Cha nâng niu khúc gỗ như nâng niu một bảo bối.

Đặt khúc gỗ trên chiếc ghế bào, Cha thực hiện những thao tác của một người thợ mộc. Chiếc bào con con lướt nhẹ trên mặt gỗ. Sau những mảnh dằm rời rạc và xám xỉn ban đầu, những cuộn hoa mỏng mảnh trắng hồng bắt đầu xuất hiện và uốn lượn nhảy múa dưới đôi bàn tay Cha. Con nhớ mãi đôi bàn tay ấy, đôi bàn tay mềm mại uyển chuyển mà không kém phần kiên quyết rõ ràng. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của con, lớp vỏ sần sùi thô kệch cứ mất dần, thay vào đó là lớp thịt trắng mịn bên trong của khúc gỗ.

Với đôi tay của một người thợ, Cha gọt sạch tất cả những gì là cặn bẩn rác rưởi, để trả lại cái vẻ đẹp tươi tắn nguyên sơ. Là một người thợ mộc, Cha đã không nhìn khúc gỗ bằng đôi mắt, nhưng bằng cả con tim. Cha dạy con rằng, cũng thế, chỉ bằng con tim người ta mới có thể nhìn ra được giá trị thực của một con người. Mỗi con người là một kho tàng vô giá; nhưng giữa cuộc đời, kho tàng ấy bị che phủ bởi nhiều lớp bụi bẩn rong rêu. Cha dạy rằng không có con người nào vô dụng xấu xa, chỉ có những con người không biết nhìn ra giá trị sâu xa của những con người khác.

***

Cha ạ,

Bài học ấy hôm nay đã trở nên một Lời Tin Mừng sống động. Khi chị phụ nữ ngước nhìn con bằng ánh mắt run rẩy, con đã nghe con tim mình rung lên. Ánh mắt thống hối của chị mở toang khung cửa để suối nguồn ơn cứu độ chảy ùa vào. Bất chấp dáng vẻ bên ngoài rách rưới tả tơi, bất chấp tất cả những lời miệt thị mà người ta gán cho chị, con nhìn thấy vẻ đẹp tươi tắn nguyên sơ trong con người chị đang dần dần hiển lộ. Con nhìn chị bằng ánh mắt của Cha…

Và bất chợt, những đóa hoa dăm bào của năm nào như đang nhảy múa trước mắt con bằng những vũ khúc tuyệt diệu nghê thường.

Khi thốt lên lời yêu thương –“Tôi cũng không kết án chị đâu, chị hãy về đi, và từ nay đừng phạm tội nữa!” – con như thấy cả cõi thiên quốc đang cùng con hát mừng trong niềm vui đón nhận một linh hồn được cứu rỗi.

Cha ạ,

Từ cuộc sống của Cha, từ cả sự im lặng khiêm nhu của Cha, con đã học được biết bao bài học quý giá về con người, về cuộc đời, về tình thương cứu độ của Thiên Chúa. Tất cả những gì Cha trao cho con, con đã trao lại cho đời như Lời Tin Mừng cứu độ. Trong công trình cứu chuộc nhân loại từ khởi đầu cho đến viên mãn, Cha luôn mãi là Cha của con.

Con của Cha

Giêsu.

Cao Gia An, S.J., Tập Truyện Ngắn “Hoa Phượng Về Trời”
NXB Tổng Hợp 2014.

Còn Chút Gì Trong Nhau

 

Giờ làm gì cũng có
Đủ những chuyện đâu đâu
Chỉ chuyện mình là khó
Mãi thiếu giờ cho nhau

Giờ làm gì cũng có
Chỉ thiếu giờ cho nhau
Những lời yêu như gió
Rồi sẽ đâu vào đâu?

Lòng chia ba xẻ bảy
Muôn nẻo đời xa hoa
Chẳng cần chi lầm lỗi
Cứ lẳng lặng mà xa…

Cứ lẳng lặng mà xa
Đời nghiêng về chốn khác
Bờ yêu đã nhạt nhòa
Dấu ngàn xưa lưu lạc

Muối kia giờ đã nhạt
Đèn xưa đã cạn dầu
Người thành ra người khác
Đâu có còn gì đâu

Người thành ra người khác
Đâu có còn gì đâu
Đi qua mùa tản lạc
Còn chút gì trong nhau?…

Cao Gia An, S.J.
Roma – Mùa Chay 2019

Vào Chay

עפר אתה ואל־עפר תשוב
(st 3,19)

Những hàng cây đã vào Chay, em ạ!
Con đường dài xác lá rụng tả tơi
Những tàng cây vọng rướn lên trời
Buông bỏ hết để vào mùa tịnh mạc

Mùa qua phố, phố vào mùa rất khác
Gió cuộn bay bao tản lạc phù hoa
Đất trời kia còn khát vọng thật thà
Về với những gì nguyên sơ chân chất

Em có nghe lòng khát khao sống thật
Khi cúi đầu rắc lên chút tàn tro
Khi lặng nghe lời thủ thỉ hẹn hò
Ngày tro bụi lại hoàn nguyên tro bụi

Về đi em, về giữa mùa cứu rỗi
Mặc phù vân là của mọi phù vân
Về gục đầu mà sám hối ăn năn
Mà nghe vọng lời yêu thương thầm thỉ

Cùng nắm tay, mình vào Chay, em nhỉ…

Cao Gia An, S.J.
Roma – Mùa Chay 2019

 

%d bloggers like this: