Canh Thức

“Tôi thấy một nhành cây Canh Thức”
(Gr 1,11)

Người chỉ cho tôi một nhành cây Canh Thức
Giữa rừng người đang vùi ngủ say sưa
Người bảo tôi nói lời ngay lẽ thực
Giữa đoàn dân đang im lặng sống thừa

Người bảo tôi hãy yên tâm đừng sợ
Mặc dòng đời thịnh nộ cuồng phong
Mặc oan khiên, mặc thi phi bắt bớ
Người hứa luyện tôi nên cột sắt tường đồng

Người chỉ cho tôi một đoàn dân cơ khổ
Hỏi tôi đành im lặng được sao?
Kìa đoàn chiên oằn mình trong bão tố
Nệm ấm chăn êm hỏi tôi có lòng nào…

Người chỉ cho tôi một nhành hoa Canh Thức
Đẹp diệu kỳ giữa gió tuyết trời Đông
Người hỏi tôi dám ngang nhiên bùng nở
Dám sẵn sàng canh thức với Người không?

Cao Gia An, S.J. – Roma, Vọng 2021

Advertisement

Vọng

“Đấng gìn giữ Ít-ra-en
lẽ nào chợp mắt ngủ quên cho đành”
(Tv 121,4)

Thức dậy đi, Người ơi, thức dậy
Biển đời con sóng vỗ tơi bời
Thức dậy đi, Người ơi có thấy
Bao nhiêu dòng lệ đổ lên trời

Thức dậy đi, Người ơi có thấu
Cả trần gian cơ khổ điêu linh
Này tang tóc trùng vây khiếp hãi
Khác chi đâu một cõi luyện hình

Người có thấy bãi đời tan nát
Vẫn ngày đêm đượm ngát hương kinh
Giữa cùng cảnh đau thương loạn lạc
Vẫn kiên trung sống trọn chữ tình

Vẫn cứ gọi Người bằng mãnh liệt
của niềm tin son sắt không ngơi
Vẫn cứ đợi Người bằng tha thiết
của cỏ cây vọng rướn lên trời

Thức dậy đi, Người ơi, thức dậy
Mở vòng tay thương xót hải hà
Thương những bàn tay đang run rẩy
Hướng lên trời: Maranatha!

Cao Gia An, S.J. – Roma, Vọng 2021

Đợi

“Si sta come
d’autunno
sugli alberi
le foglie”
(Giuseppe Ungaretti, Soldati)

Có ai đó nắm tay mình không?
Khi mình về bên kia thế giới
Một mai đời bỗng hoá mênh mông
Mây trắng xoá trời xa vời vợi

Có ai đó nhắc tên mình không?
Giữa dòng đời phù hoa trôi nổi
Có ai đó nhớ thương mình không?
Ôi phận người cô đơn lạc lối

Ôi chập chùng trùng vây bóng tối
Bàn tay buông rũ kiếp bụi hồng
Khi chiếc lá tàn khô về cội
Chút gì vương giữa cõi trần không?

Khi chiều tàn lịm nắng bên sông
Một mình giữa mênh mông bến đợi
Có ai đó nắm tay mình không
Khi mình về bên kia thế giới?

Cao Gia An, S.J. – Roma, Vọng 2021

Khải huyền trên quê tôi

 

 

T ôi thấy Mẹ quê ngồi khóc
Trên dòng bão lũ cuồng điên
Ôi giang sơn! Ôi gấm vóc!
Vì đâu cơ khổ triền miên?

Tôi thấy rất nhiều dòng chảy
Trong cơn hồng thuỷ dâng cao
Tôi nghe chập chùng thổn thức
Nghẹn thương xót phận đồng bào

Tôi thấy máu rừng đã chảy
Đọng thành biệt phủ dinh cơ
Biển bạc rừng vàng run rẩy
Cạn cùng hoang phế tiêu sơ

Tôi thấy màu quê xám bạc
Buồn như phủ chiếc khăn tang
Những đôi tay cào lở loét
Núi non gò nổng tàn hoang

Tôi thấy nhà tan cửa nát
Gia phong vụn vỡ mất rồi
Và những phận người như rác
Đành theo con nước mà trôi

Tôi thấy máu người đã chảy
Thành dòng lũ lượt tha hương
Những đứa con côi lưu lạc
Vất vơ cuối ngõ cùng đường

Tôi thấy hồn thiêng sông núi
Tựa dòng linh khí cạn khô
Tôi nghe kiếp người lầm lũi
Lặng như những nấm hoang mồ

Tôi thấy Mẹ quê khóc nghẹn
Trên dòng nước bạc hư không
Về đâu, về đâu Mẹ hỡi
Bốn ngàn năm giống Lạc Hồng?…

Cao Gia An, S.J.

Tưởng…

“Ai tưởng mình đang đứng vững,
hãy ý tứ, kẻo ngã”
(1Cr 10,12)

 

Ta tưởng ta ngừng rơi
Khi dừng chân đứng lại
Tưởng đã bỏ bên đời
Bao nợ nần oan trái

Rũ dòng đời vương víu
Ta tưởng ta ngừng trôi
Bao cồng kềnh nặng trĩu
Tưởng rụng rơi hết rồi…

Một hôm ta ngơ ngác
Gặp ta giữa chợ đời
Vẫn hụp trồi ngụp lặn
Trong cuộc trần nổi trôi

Một hôm ta gặp lại
Một ta rất con người
Vẫn bồi hồi thổn thức
Vẫn khóc khóc cười cười

Ôm bao nhiêu ảo tưởng
Ôi, cát bụi phận này!
Đời chấp mê bất ngộ
Bao giờ biết buông tay?..

Mùa về theo tiếng gọi
Thôi, buông bỏ đi em!
Về mà nghe tiếng thở
Rất cát bụi phàm hèn

Về mà nghe tiếng nói
Tự sâu thẳm lòng mình
Về chung tay dựng lại
Vẹn nguyên một cuộc tình

Về hồn nhiên sống lại
Đẹp như mình là mình

Cao Gia An, S.J.
Roma – Mùa Chay 2019

 

Tiếng Quê

 

N ơi này, ngày xưa ấy
Bờ tre xanh rì rào
Nơi này là giếng nước
Nơi này là vườn rau

Tuổi thơ con bay cao
Theo tiếng diều khát vọng
Với gió thơm ngọt ngào
Với trời thênh thang rộng…

Nơi này, giờ sao ấy 
Cứ tấp nập ồn ào
Nơi này là quán xá
Nơi này là tường cao

Quê mình giờ lên phố
Người chen người chen người
Hồn quê giờ hỗn tạp
Tiếng khóc chen tiếng cười

Con về nằm nghe gió
Còn lẩn quẩn đi tìm
Chừng như trời cũng nhớ
Tiếng quê mình lặng im

Cao Gia An, S.J.

Tàu Đời

 

Một hôm làm khách trọ
Leo lên chuyến tàu đời
Lòng như thuyền căng gió
Cứ vậy là ra khơi

Tàu qua sông qua núi
Ngày trôi qua trôi qua
Xa bến bờ hò hẹn
Người trôi xa trôi xa

Một hôm tàu khách trọ
Về trên phố sương mù
Thuyền tình buông neo đậu
Với ngàn thông vi vu

Giữa chừng đến và đi
Chân chập chùng chân bước
Tay rời tay chia ly
Vô chừng mùa hẹn ước

Người ngoái đầu quay ngược
Tàu qua phố mù sương
Dở dang và vụn vỡ
Trời phù hoa yêu thương

Một lần làm khách trọ
Leo lên chuyến tàu đời
Đi là đi đi mãi
Đường xa xa vợi vời

Đi là đi đi mãi
Bờ bến nào người ơi…

Cao Gia An, S.J.
Roma – Mùa Chay 2018

Trước Bàn Thờ Tổ Tiên

 

Ngẩng đầu đi hết một năm
Xuân sang mang chút thanh tâm mà về

Mong tìm lại chút hồn quê
Mong tâm tĩnh giữa bộn bề trầm kha

Cúi đầu kính vái ông bà
Lòng con lặng giữa la đà trầm hương

Học nghe đạo nghĩa luân thường
Học tìm lại chữ thiện lương trong hồn

Con về gác mộng nghe chuông
Trầm mình tắm bến cội nguồn tổ tiên

Tạ ơn một Tết bình yên
Ngẩng đầu con lại an nhiên làm người

 

Gia An, Tập Thơ “Chạm Một Miền Xuân” (nhiều tác giả)
NXB Hội Nhà Văn 2017, tr. 143.

Tết Tha Hương

 

Con không về Tết năm nay
Giọt thời gian nhỏ mà say tái lòng
Ba mươi chiều nắng mênh mông
Một con giữa một lặng không xứ người

Sầu trên những đóa hoa cười
Lạnh trên vương vãi vàng tươi nắng trời
Mùa rơi con đếm mùa rơi
Thèm ngơ ngẩn chút sắc trời quê hương

Một lần đón Tết tha phương
Đã nghe trăm nhớ ngàn thương bộn bề
Dặn lòng, chỉ đợi Tết quê
Bỏ cả thế giới mà về.
Sang năm…

Gia An, Tập Thơ “Chạm Một Miền Xuân” (nhiều tác giả)
NXB Hội Nhà Văn 2017, tr. 95.

 

Một Chút Tết

 

Chỉ cần một chút Tết thôi
Khổ bao nhiêu khổ nữa rồi cũng tan
Bếp hồng ấm lại màu than
Cổng vang tiếng khách nhà vang tiếng cười

Nắng Xuân rãi lụa vàng tươi
Đường về luýnh quýnh bước người tha hương
Em, mùa xuân sắc diệu thường
Anh, nghiêng vai rũ bụi đường xa xôi

Chỉ cần một chút Tết thôi
Duyên mình sẽ thắm thành đôi duyên tình

Gia An, Tập Thơ “Chạm Một Miền Xuân” (nhiều tác giả)
NXB Hội Nhà Văn 2017, tr. 135.

 

Previous Older Entries

%d bloggers like this: