Đi…

“Xuân tàm đáo tử ti phương tận
lạp cự thành hôi lệ thủy can”
    (Lý Thương Ấn, Vô Đề)

Người ta thường ví: cuộc đời là những chuyến tàu,
và cứ nghĩ mình được sinh ra để ngao du khám phá.
Ai cũng muốn một lần đặt chân trên miền đất lạ
cho khát vọng tuổi xuân được thỏa chí tung hoành.

Người ta nuôi dưỡng rất nhiều ước vọng với trời xanh
muốn bay cao trên tầng mây, nhìn xuống,
để thấy mặt đất này chỉ là một vũng đời nhỏ hẹp.
Ai cũng thích đi, để khám phá cái hay cái đẹp
để có cái mà kể lại cho con cháu bạn bè…

Nhưng nếu cuộc đời là những chuyến xe
phải đâu chuyến xe nào cũng êm đềm thơ mộng!
Chỉ có một cuộc đời để sống
ai dám phung phí đời mình cho trọn vẹn một chuyến đi?

Thơ mộng hóa thế nào thì chia ly vẫn cứ là chia ly.
Nếu cuộc đời cứ là những chuyến đi,
đời đâu khác gì một dòng sông thất đoạt.
Có nghĩa gì không những vô chừng rụng rơi mất mát…
và những mùa hoa bỏ lại phía sau lưng?

Người ta nói rất nhiều về những đoàn tàu, những chuyến bay,
những yêu thương và hội ngộ tưng bừng
Mấy ai hiểu cảm giác của bàn tay trượt qua bàn tay, vuột mất…
Những cuộc phiêu lưu được vẽ lại với niềm vui chất ngất
Ai vẽ cái cái vô định chênh chao trên đăng đẳng hành trình?
Ai vẽ cảnh chờ đợi trong phòng cách ly, một mình
với hỗn độn âu lo, với chập chờn mòn mỏi?
Ai nghe được những nỗi niềm chưa kịp nói
đã nghẹn theo phút cuối vội vàng?…

Nếu đã một lần sống chuyện hợp tan
ai có thể làm người ra đi đầu không ngoảnh lại?
Để thưởng nếm cuộc đời thảnh thơi tiêu sái
hay chỉ để day dứt một mình
với vô chừng tiếc nuối không tên?

Có những chuyến tàu khi đã bước lên
một ra đi là không bao giờ trở lại
một chia ly là chia ly mãi mãi
tan theo dòng chảy cuộc đời…

Có nghĩa gì không, cứ mơ một hạnh phúc xa vời
khi hiện tại hãy còn vô chừng lở dở?
Muốn làm người đi, xin học làm kẻ ở,
để tận sống, tận yêu
và để đi cho trọn vẹn đường trần.

Cao Gia An, S.J
Istalbul Ataturk Airport 09/2017

Advertisement

Ra Đi…

“Tương kiến thời nan, biệt diệc nan”
         (Lý Thương Ấn, Vô Đề)

Cứ mỗi lần xách giỏ ra đi
Lại cảm giác mình còn quên gì đó
Quên cái gì, thật ra thì không rõ
Chỉ giữa chừng chân hẫng mông lung

Những chỗ phải đi thì đi mãi chẳng cùng
Những chuyện phải làm thì làm hoài không hết
Có những ngày buồn như chiều giáp Tết
Khi bàn chân không tìm được chốn quay về

Có những lúc nhập nhằng bến giác bờ mê
giữa chừng cuộc vui đã thấy mình ra người ngoài cuộc
đã thấy đời chập chờn như khói thuốc
lơ lửng vô chừng giữa tụ và tan…

Lơ lửng yêu thương chưa kịp nở đã tàn
đâu ngăn nổi mình cháy lòng giây phút cuối.
Giọt nước mắt chia ly nóng hổi
chỉ một cái quay đầu đã lặng ngắt đường bay…

Khoảng cách một bàn tay vẫy một bàn tay
bao giờ thì ngắn lại?
Đời cứ như dòng sông chảy mãi
hội ngộ rồi chia ly

Cứ mỗi lần xách giỏ ra đi
lại nhận ra mình là người mắc nợ
Những điều muốn quên cứ âm thầm dài theo sợi nhớ
Những việc nên làm cứ dang dở lần khân

Thì thôi, buông tay, trôi nổi với cuộc trần
và chân trời còn thênh thang phía trước
Thì thôi, buông tay, những tính toan mất được
và những nhùng nhằng hay dở, nhớ quên

Lâu lâu lại tìm về miền ký ức không tên
Để thấy người đi hãy còn một thênh thang bến đỗ…

Cao Gia An, S.J.
Tân Sơn Nhất Airport – 09/2017

 

Độc Trình

Lại thêm một chuyến hành trình
Một mình mình đến, một mình mình đi
Chẳng hội ngộ, chẳng chia ly
Đường xa vạn dặm có gì vui không?

Mênh mông thế giới mênh mông
Vòng chân lẫm chẫm mấy vòng cỏn con
Đi sao cho vẹn cho tròn
Băng qua những mỏi những mòn ngàn sau

Hoa trôi nước chảy qua cầu
Qua nhau người lướt qua nhau vội vàng
Trần gian mấy nẻo trần gian
Hợp tan mấy cuộc hợp tan vô chừng

Người đi đi giữa chừng xuân
Người về về giữa ngập ngừng mùa rơi
Vẫn riêng riêng một góc trời
Vẫn lênh đênh một kiếp đời hành hương

Tạ ơn gió bụi dọc đường
Tạ ơn mưa nắng phong sương giãi dầu
Tạ ơn đời những chuyến tàu
Băng qua nhau lướt qua nhau chùng chình

Tạ ơn những chuyến hành trình
Một mình mình đến, một mình mình đi
Những hội ngộ, những chia ly
Đường xa vạn dặm chút gì cho nhau

Tạ ơn người lướt qua mau
Trả ta về lại phía sau muộn màng
Trả về ta những dở dang
Trả ta về cõi ngút ngàn lặng thinh

Dạy ta yêu cuộc độc trình
Dạy ta yêu cuộc đời mình
Và yêu một kiếp phù sinh mặn nồng

Cao Gia An, S.J
Stuttgart, 06.06.2016

Tạ Ơn

 

Tạ ơn những ngày thảm đạm
Dạy ta yêu ánh mặt trời
Tạ ơn mấy mùa gió lộng
Dạy yêu êm ấm tình người

Tạ ơn con đường trơ trọi
Hàng cây trút lá mùa Đông
Ngày qua ngày qua lặng lẽ
Dạy ta chờ đón Xuân hồng

Tạ ơn cơn mưa đột ngột
Giữ ta ngồi lại một mình
Với ly cà phê uống chậm
Và nguyên một cõi lặng thinh

Tạ ơn niềm vui đột ngột
Tự nhiên gặp lại người xưa
Thế giới này như nhỏ lại
Lòng vui biết mấy cho vừa

Tạ ơn hành trình đơn độc
Dạy ta yêu phút xum vầy
Tạ ơn chuyện đời tan hợp
Dạy bàn tay quý bàn tay

Tạ ơn cuộc đời độ lượng
Cho ta tìm gặp lại mình
Giữ nguyên nụ cười tươi trẻ
Ta băng ngang kiếp phù sinh

Tạ ơn lòng người như lửa
Giữa đời đêm lạnh hoang vu
Tạ ơn tình người chan chứa
Cho đời còn đẹp thiên thu

Cao Gia An, S.J
Frankfurt – 02/06/2016

Tình Thơ Cho Những Bóng Mây

“Bàn tay làm sao níu
một thời và đi qua?
Bàn tay làm sao giữ
một thời yêu thiết tha?…”
(Trầm Tử Thiêng, Tưởng Niệm)

 

Còn muốn viết chút gì tha thiết lắm
Cho những người như những bóng mây qua
Cho những gì còn đọng lại trong ta
Cho khung trời đã mờ phai sương khói

Còn muốn nói chút gì chưa kịp nói
Đã tan vào miền cô tịch lặng câm
Còn muốn nghe vọng lại chút dư âm
Từ những nghĩa những tình chưa trả hết

Như vẫn biết lòng mình còn tha thiết
Sau lưng còn vọng mãi tiếng bàn chân
Như vẫn biết tình còn chưa tận tuyệt
Đời còn vương víu mãi những lần khân

Những con người như những chuyến xe qua
Đời góc phố chỉ mình ta đứng lại
Những gì đã qua là qua mãi mãi
Những bóng mây tan có hợp lại bao giờ…

Còn lại chút gì, ta gởi vào thơ
Cười khóc với những chuyện đời tan hợp
Để bàn tay nâng niu tích góp
Thành trong ta những dung mạo hình hài

Thành tình thơ cho những bóng mây bay
Thành lời thơ tạ ơn đời độ lượng
Để không còn những buộc ràng bận vướng
Ta thả hết vào đời, để gió cuốn đi…

Băng ngang mùa hội ngộ chia ly
Ta giữ lại tấm tình người. Rất ấm!

Đan Mạch 06.09.2015

Nỗi Buồn Chia Hai

“Một lần gặp gỡ
đã như quen thuở nào…”
(Ngô Thuỵ Miên, Bản Tình Cuối)

 

Có một ngày bình thường lắm
Mình gặp nhau giữa đường trần
Hai mảnh đời xa đến vậy
Tự nhiên xích lại thật gần

Nỗi buồn ta dài như gió
Trôi lang thang suốt một đời
Nỗi buồn người sâu như cỏ
Chẳng làm sao nói cạn lời

Ngày hai nỗi buồn gặp mặt
Chẳng cần câu chữ dông dài
Đã thấy gần nhau rất thật
Đã thấy rất nhiều nguôi ngoai

Trong tiếng thở dài phảng phất
Chừng như có tiếng lòng mình
Trong ánh mắt buồn ẩn khuất
Có nỗi niềm ta lặng thinh

Ngày hai nỗi buồn gặp mặt
Chỉ tình cờ lướt qua mau
Mà tự nhiên như sắp đặt
Mình gặp mình giữa đời nhau

Ta cám ơn duyên kỳ ngộ
Theo ta muôn dặm đường dài
Gom hai nỗi buồn một chỗ
Thành một nỗi buồn chia hai

Hamburg 07.09.2015

Buồn…

Có những nỗi buồn, rất đẹp…

Em hỏi: làm sao để bước qua nỗi buồn?
Câu trả lời chỉ có thể là: không biết!
Nỗi buồn như điều gì da diết
Đã bám trong từng mạch sống chúng ta

Hãy thử tự hỏi mình: sao có thể bước qua?
Những nỗi buồn với vạn ngàn khuôn mặt 
Cuộc sống càng ngày càng thêm chồng chất
Bao nỗi buồn không tuổi không tên

Có những chiều một mình trên bãi nắng thênh thênh
Ta nhận ra nỗi buồn vốn là điều rất thật
Đi suốt một đời dài, mới thấy mình giàu chất ngất
Thừa mứa nỗi buồn giữa lũng trầm kha

Hãy tự hỏi mình: sao phải bước qua?
Khi tất cả đã ra đi, chỉ nỗi buồn ở lại
Hiên đời ta sẽ đến chừng nào trống trơ hoang hoải
Khi nỗi buồn kia cũng bỏ rơi ta…

Hãy tự hỏi mình: sao phải bước qua?
Khi chính nỗi buồn kìm chân ta đứng lại
Khoét vào ta những vết đời dấu ái
Dạy ta khao khát niềm vui

Dạy ta khao khát con người
Và khao khát yêu thương trên đường đời vô chừng vắn vỏi
Cuộc đời khuyết hao sẽ vô cùng trơ trọi
Khi ta một mình như ốc đảo trơ vơ

Hãy biết cám ơn bao ngày tháng đợi chờ
Và cả những nỗi buồn không tên không tuổi
Để thấy trong trái tim tưởng đã chai lì cằn cỗi
Vẫn còn một góc riêng, rất đỗi con người

Cao Gia An, S.J.
Roma – Mùa Chay 2015

Cám Ơn…

“Có một lần mất mát, mới thương người đơn độc
có oằn mình đớn đau, mới hiểu được tình yêu”
(Vũ Thành An – Đời Đá Vàng)

Cám ơn người đã buông tay
Thả thuyền xuôi về biển rộng
Cám ơn người đã như mây
Tan giữa chừng khung trời mộng

Mắt hãy còn vương bến cũ
Tình nào như gió như mây
Tim yêu mãi còn chưa đủ
Đời nào như cỏ như cây

Cám ơn người đã ngập ngừng
Để lại dùng dằng duyên nợ
Cám ơn người đã quay lưng
Để lại vô chừng nỗi nhớ

Cho ta buồn như đánh mất
Điều không thể gọi thành tên
Lại cho ta một khuôn mặt
Đặt vào bao nỗi niềm riêng

Cám ơn người đã đứng lại
Lặng yên giữa ngã ba đường
Đẩy ta đi về phía trước
Đẩy đời mỗi kẻ một phương

Cám ơn người vì đã đến
Cám ơn người đã ra đi
Cám ơn vì ngày hội ngộ
Cám ơn vì buổi chia ly

Để trong ta còn đẹp mãi
Một miền ký ức lung linh
Giữ những gì còn đọng lại
Ta nghe ấm giữa tim mình

Cao Gia An, S.J.
Roma – Mùa Chay 2015

Miền Lặng

“Có những niềm riêng gần như hơi thở
nuôi ta cô đơn, nuôi ta đợi chờ…”
(Lê Tín Hương – Có Những Niềm Riêng)

Rất nhiều điều chưa kịp nói
Ngày mình cất bước ra đi
Giữ trong lặng thầm khăn gói
Làm hành trang buổi chia ly

Nhiều điều muốn mang theo lắm
Đã đành bỏ lại mà đi
Nhiều điều đa mang rối rắm
Mang theo, chẳng để làm gì…

Những nỗi niềm không nói được
Giày lên nhịp bước âm thầm
Người đi mãi về phía trước
Sau lưng là cõi lặng câm

Rất nhiều điều rụng rơi mất
Tận miền ký ức mốc meo
Rất nhiều điều thành bí mật
Sống để dạ chết mang theo

Miền ta đi là miền lặng
Dài như một tiếng thở dài
Nặng như vai còn mang nặng
Nợ nần với cuộc trần ai

Miền ta đi là miền lặng
Qua bao cung bậc cuộc đời
Chênh chao giữa ngọt và đắng
Giữa nước mắt với nụ cười

Miền ta đi là miền lặng
Xin đi trọn cuộc hồng trần
Dâng đời ta như khoảng trắng
Cho tình yêu mãi vọng ngân

Cao Gia An, S.J.
Roma – Mùa Chay 2015

Lỗi Lầm

“Tội ngươi dù có đỏ như son, cũng ra trắng như tuyết
có thẫm tựa vải điều, cũng hóa trắng như bông…”
(Is 1,18)

Có những lúc thấy mình cần thật bình tâm
để biết nói cám ơn những lỗi lầm ngu ngốc
lỗi lầm là lỗi lầm, ích gì đâu những giận hờn trách móc
nước mắt nào kéo ngược được thời gian

Con người, ai cũng có những ngang tàng
dễ gì chấp nhận quá khứ với một phần đổ vỡ
dễ gì chấp nhận bước đi trong tư cách của người mắc nợ
né tránh, nói cho cùng, cũng chỉ là một kiểu tự phụ mà thôi…

Tự phụ để một mình ve vuốt cái tôi
để nâng niu cuộc đời đẹp như ảo tưởng
để dung túng thói gàn gàn bướng bướng
xoay mãi chiếc mặt nạ cuộc đời, vay mượn mượn vay

Là con người, ai chẳng có những lần lỡ tay
nên đổ vỡ tổn thương vốn là một phần rất thật
những con người mọn hèn như bụi đất
sao khỏi ngợp chìm giữa lũng trầm kha

Nếu một ngày ta nhìn lại đời ta
thấy cuộc sống chỉ toàn những lỡ lầm bất ổn
sao không nhìn thử bên dưới đống tàn hoang hỗn độn
biết đâu còn có những mầm xanh đang lặng lẽ vươn mình

Có những lúc rất cần một miền cô tịch lặng thinh
để giữ được cho mình một khoảng cách
để biết nói cám ơn, thay vì hờn trách
và để can đảm đứng lên, làm lại từ đầu…

Cao Gia An, S.J.
Roma – Mùa Chay 2015

Previous Older Entries

%d bloggers like this: