Tàn Thu

 

“Lòng người như lá úa
trong cơn mưa chiều…”
(Vũ Thành An, “Bài Không Tên Số 2”)

 

Tàn Thu
lá đã bay rồi
Chỉ còn gió lộng
trên đồi cô đơn

Mình cây tủi tủi hờn hờn
Buồn ngơ ngác
giữa trọi trơn lòng đời

Mùa về
muôn nỗi tàn rơi
Trái sầu rụng
vữa đất trời bao la

Ngày vui xưa
đã trôi xa
Mùa yêu xưa
hoá phù hoa lạnh lùng

Tàn Thu
lá đổ muôn trùng
Mùa đi bỏ lại mịt mùng ngàn mây
Người về tay trắng bàn tay
Lặng không nhẩm đếm tháng ngày lặng không

Tàn Thu
về giữa mênh mông
Mà nghe bao nỗi
hư không vợi vời

Lòng trần khát cháy khôn ngơi
Người về ngước mắt lên trời cầu kinh

Cao Gia An, S.J.
Maynooth – Cuối năm phụng vụ 2019

Advertisement

Mùa Lá Rơi

 

Chiều thu
Rụng chiếc lá vàng
Lá se sẽ
Cuộn bay ngang mặt người

Tròn xoe mắt lá vàng tươi
Giật mình ngơ ngác
Mắt người tròn xoe

Lằng lặng
Lá đậu bên hè
Người sững bước
Lẳng lặng nghe mùa về

Chiều
Mươn mướt nẻo sơn khê
Người rảo bước
Giữa bộn bề giăng mây

Chiều giông gió
Lá thu bay
Người đi
Mưa lá phủ đầy hai vai

Người đi
Gió bụi đường dài
Tả tơi màu lá thu phai mơ hồ

Đặt chân trên xác lá khô
Nghe âm vang giữa hư vô vọng về

Cao Gia An, S.J.
Roma – Lễ Các Đẳng 2009

Trước Bàn Thờ Tổ Tiên

 

Ngẩng đầu đi hết một năm
Xuân sang mang chút thanh tâm mà về

Mong tìm lại chút hồn quê
Mong tâm tĩnh giữa bộn bề trầm kha

Cúi đầu kính vái ông bà
Lòng con lặng giữa la đà trầm hương

Học nghe đạo nghĩa luân thường
Học tìm lại chữ thiện lương trong hồn

Con về gác mộng nghe chuông
Trầm mình tắm bến cội nguồn tổ tiên

Tạ ơn một Tết bình yên
Ngẩng đầu con lại an nhiên làm người

 

Gia An, Tập Thơ “Chạm Một Miền Xuân” (nhiều tác giả)
NXB Hội Nhà Văn 2017, tr. 143.

Tết Tha Hương

 

Con không về Tết năm nay
Giọt thời gian nhỏ mà say tái lòng
Ba mươi chiều nắng mênh mông
Một con giữa một lặng không xứ người

Sầu trên những đóa hoa cười
Lạnh trên vương vãi vàng tươi nắng trời
Mùa rơi con đếm mùa rơi
Thèm ngơ ngẩn chút sắc trời quê hương

Một lần đón Tết tha phương
Đã nghe trăm nhớ ngàn thương bộn bề
Dặn lòng, chỉ đợi Tết quê
Bỏ cả thế giới mà về.
Sang năm…

Gia An, Tập Thơ “Chạm Một Miền Xuân” (nhiều tác giả)
NXB Hội Nhà Văn 2017, tr. 95.

 

Một Chút Tết

 

Chỉ cần một chút Tết thôi
Khổ bao nhiêu khổ nữa rồi cũng tan
Bếp hồng ấm lại màu than
Cổng vang tiếng khách nhà vang tiếng cười

Nắng Xuân rãi lụa vàng tươi
Đường về luýnh quýnh bước người tha hương
Em, mùa xuân sắc diệu thường
Anh, nghiêng vai rũ bụi đường xa xôi

Chỉ cần một chút Tết thôi
Duyên mình sẽ thắm thành đôi duyên tình

Gia An, Tập Thơ “Chạm Một Miền Xuân” (nhiều tác giả)
NXB Hội Nhà Văn 2017, tr. 135.

 

Tết Quê

 

N ăm nay có Tết không em?
Anh đi xa mãi vẫn thèm Tết quê

Thèm cái lạnh độ Xuân về
Thèm con nắng giãi bờ đê ngọt lành
Thèm hương thịt mỡ, dưa hành,
Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh, và…

Em ơi, em ở lại nhà
Giữ giùm anh chút mặn mà Tết quê
Chút linh thiêng độ Xuân về
Không còn Tết, nghĩa là quê không còn

Dù cho sông cạn núi mòn
Còn Xuân còn Tết là còn quê hương

Gia An, Tập Thơ “Chạm Một Miền Xuân” (nhiều tác giả)
NXB Hội Nhà Văn 2017, tr. 132.

 

Về Thôi…

 

Từ ta dứt áo ra đi
Đời như đã chẳng còn gì là Xuân

Thời gian thì cứ xoay vần
Chân thì cứ mãi nhịp chân giang hồ…

Từ chiều gió dạt sóng xô
Lòng như lá đã cạn khô cuối mùa

Về thôi, tìm lại Xuân xưa
Về thôi, sống phút giao thừa thiêng linh

Về thôi, ấm lại chữ tình
Nồng lên bếp lửa gia đình đoàn viên.

Gia An, Tập Thơ “Chạm Một Miền Xuân” (nhiều tác giả)
NXB Hội Nhà Văn 2017, tr. 91. 

 

Một Chút

 

Chỉ cần một chút hồi tâm
Đã nghe tiếng gọi âm thầm trong tim
Đường hoang đã mỏi cánh chim
Đời hoang đã sợ ngập chìm bến mê

Chỉ cần ước muốn quay về
Tình Cha đã chảy tràn trề trong con
Càng chờ càng đợi mỏi mòn
Tình càng nung nấu sắt son vững bền

Chỉ cần một chút vùng lên
Đã nghe sức sống tràn lênh láng lòng
Giậm chân rũ bỏ bụi hồng
Buông tay rũ bỏ đèo bồng cuồng si

Chỉ cần một bước chân đi
Quan san cách trở ngại chi đường dài
Trời xanh rộng mở tương lai
Đất tươi theo mỗi gót hài nở hoa

Chỉ vừa lấp ló từ xa
Đã chìm gọn giữa tay cha đón mừng
Tội đời bỏ lại sau lưng
Về… Vui như thể chưa từng chia ly

Chỉ cần tay chắp gối quỳ
Nghe lời hòa giải thầm thì thẳm sâu…
Chỉ cần làm lại từ đầu
Cách ngăn đã có nhịp cầu tình Cha

Chỉ cần chân bước vào nhà
Chẳng mơ chi nữa cao xa cuộc đời
Tình Cha êm ái gọi mời
Nhà Cha chứa cả đất trời mênh mông

Chỉ cần một chút tấm lòng
Sẽ reo hạnh phúc trong vòng tay Cha.

Cao Gia An, S.J
Roma Mùa Chay 2014

Độc Trình

Lại thêm một chuyến hành trình
Một mình mình đến, một mình mình đi
Chẳng hội ngộ, chẳng chia ly
Đường xa vạn dặm có gì vui không?

Mênh mông thế giới mênh mông
Vòng chân lẫm chẫm mấy vòng cỏn con
Đi sao cho vẹn cho tròn
Băng qua những mỏi những mòn ngàn sau

Hoa trôi nước chảy qua cầu
Qua nhau người lướt qua nhau vội vàng
Trần gian mấy nẻo trần gian
Hợp tan mấy cuộc hợp tan vô chừng

Người đi đi giữa chừng xuân
Người về về giữa ngập ngừng mùa rơi
Vẫn riêng riêng một góc trời
Vẫn lênh đênh một kiếp đời hành hương

Tạ ơn gió bụi dọc đường
Tạ ơn mưa nắng phong sương giãi dầu
Tạ ơn đời những chuyến tàu
Băng qua nhau lướt qua nhau chùng chình

Tạ ơn những chuyến hành trình
Một mình mình đến, một mình mình đi
Những hội ngộ, những chia ly
Đường xa vạn dặm chút gì cho nhau

Tạ ơn người lướt qua mau
Trả ta về lại phía sau muộn màng
Trả về ta những dở dang
Trả ta về cõi ngút ngàn lặng thinh

Dạy ta yêu cuộc độc trình
Dạy ta yêu cuộc đời mình
Và yêu một kiếp phù sinh mặn nồng

Cao Gia An, S.J
Stuttgart, 06.06.2016

Đàn Bầu

 

Trũng sâu như chất vạn sầu
Chìm sâu như tận bể dâu cuộc trần
Dịu dàng một sợi tơ ngân
Phím hồn rung những bần thần u miên
Tay thon nhỏ giọt độc huyền
Như mưa nhỏ giọt ngoài hiên bão bùng
Nỗi niềm đan kết ngũ cung
Quyện xen bao nỗi chập chùng nước non

Đèn khuya một bóng héo hon
Tay khuya khơi những lụi mòn hanh hao
Gọi oai linh tự thuở nào
Về mà nghe những chênh chao lỡ làng

Buồn như nguyệt tận trăng tàn
Thương như một kiếm võ vàng vọng trông
Như người chinh phụ đợi chồng
Bóng khuya nghiêng giữa đêm đông ngậm ngùi
Dài như sợ nhớ khôn nguôi
Như bao tiếc hận chảy xuôi về trời
Bao là nước mắt mồ hôi
Là xương là máu bao đời… còn không?

Vang như tiếng cuốc gọi đồng
Mênh mang bao nỗi chất chồng nhiêu khê
Oằn cong như gánh mẹ quê
Ngả nghiêng như cánh cò về trong mưa

Lời thiêng từ những ngàn xưa
Đâu rồi hào khí truyền thừa sửa thiêng?
Mà còn đau đáu niềm riêng?
Mà còn nức nở oan khiên phận người?
Điêu linh như tiếng khóc cười
Nỉ non như tiếng ngút ngời niềm đau
Tự ngàn xưa đến ngàn sau
Gom bao nước mắt cho nhau mới vừa?

Âm vang là tiếng đàn xưa
Hay là ủy khúc cho vừa hôm nay?

Đời cong, đàn thẳng một dây
Nối trời với đất, nối ngày với đêm
Nối con cháu với tổ tiên
Nối sông núi với hồn thiêng quê mình
Nối liền chữ nghĩa chữ tình
Nối thông chữ Đạo chữ Kinh làm người

Êm như lời nguyện giữa đời
Tiếng đàn thơm đến ngát trời hương thiêng
Gọi oai linh giống Rồng Tiên
Dậy mà áo xốc vai nghiêng gánh đời!

Cao Gia An, S.J

Previous Older Entries

%d bloggers like this: